Ông toàn co gi/ật vài cái, rồi tắt thở.
Tôi “Ông nội.”
Không ai lời.
Bà lắng chạy bên cạnh ông nội, “Ông nó ơi!”
Vẫn không ai lời, tức giậm chân liên tục, tiếng nói: “Các người….các người…”
Lưu Đại Cường âm hiểm nói: “Ch*t rồi tốt, đỡ phiền phức.”
Lưu Đại Cường xong, dán lên người tôi.
Dán xong dùng lại.
Lưu Đại Cường nói: “Đợi trời tối, mang thôn dụ Anh.”
Mấy tên niên đều gật đồng ý.
Thoáng cái, trời đã rồi.
Lưu Đại Cường xách đi buổi trời lạnh.
Mượn ánh trăng, thấy những người vặn vẹo cây già, kinh dị.
Lưu Đại Cường lên cành cây già, hắn lấy tấm lục trong lùm cây.
Gió lạnh thổi liên tục, những người cũng bị thổi lung lay, mất tầm tôi, căn không rõ xung quanh.
Gió thổi nhẹ chú người mới rơi lên người tôi.
Tôi thấy từ xa xa một người.
Ánh chiếu vào, thấy rõ hơn khuôn người là Anh.
Tú rồi.
Tôi vô thức toàn r/un r/ẩy, dáng vẻ thật sự kinh dị, cổ một vết hằn tím đen, sắc trắng bệch rợn người.
Tú đi chậm, trong miệng tiếng kêu kì lạ.
Tôi bị dọa da dại, miệng liên hét: “C/ứu… c/ứu với…”
Tôi trơ đang dần gần, không cách nào chạy được.
Tôi chỉ vùng vẫy lo/ạn xạ.
Rất nhanh, chỉ cách khoảng nửa mét, yên tại chỗ, chằm chằm tôi.
Tôi sợ, giây sẽ há to miệng nuốt chửng tôi.
Tôi khóc lóc nói: “C/ứu với c/ứu với.”
Tú nghiêng một cái, đôi chảy hai nước bằng m/áu, ngay đó, tiếng khóc chói tai.
Tú khóc nói: trai à, sao, mẹ một cái nào.”
Tú vươn tay định chầm tôi, giây đó, thấy dây bị đ/ốt ch/áy, lửa vồ thẳng về phía tôi.
Rất nhanh, bị lửa bao trùm, mẹ ch/ặt lấy tôi, những người bốc mãnh liệt.
Tôi cảm giác sắp ch*t, mí trở nên nặng trịch.
Mẹ liên gọi tôi, giọng trong trẻo, chói tai: ơi…con ơi…”
Tôi cố gắng thấy đám người Lưu Đại Cường chạy từ lùm mày hung tợn, miệng liên “Th/iêu… ch*t chúng.”
Khuôn mẹ áp sát vào tôi, từ từ biến mất trước tôi.
Tôi cứ tưởng rằng mình bị ch*t.
Nhưng đợi khi lần nữa, thấy nội.
Tôi hố người quấn đầy gạc.
Tôi bị lửa ch*t, xém ch*t, xem như lớn, khi sắp ch*t trời đổ cơn mưa lớn.
Bà xoa tôi, nói: “Tiểu Thu tử, lớn, nhặt cái này, muốn theo vào thành không?”
Tôi muốn chuyện, không tiếng, chỉ lắc với nội.
Bà cau mày âm trầm nói: “Đồ vô bội mày ở đây tự sinh tự diệt đi.”
Bà xong liền quay người rời đi.
Tôi một mình hố cảm giác cơ không sự chăm sóc nội, cứ tưởng mình sẽ ch*t, không.
Tôi hố đất hết bảy ngày, không không uống, không cảm thấy đói khát gì.
Tôi cảm giác cơ dần hồi phục, gỡ gạc người và răng và bị rụi, ngón tay cũng mất ngón, bây giờ dáng vẻ s/ợ.
Tôi chạy chỗ cây già ở thấy cây đã ch*t rồi.
Những người cây cũng đã biến mất.
Tôi lấy d/ao rạ/ch một đường cánh tay, nhỏ m/áu lên cây hòe, nhanh, đã thấy âm gh/ê r/ợn từ cây hòe, ngẩng lên nhìn, trăm người phủ đầy vỏ họ cãi nhau chí chóe.
Tôi ngã dưới cây già, từ từ lại.
Cây già vẫy ở vẫn thêm ngàn năm nữa.
Hết -
Bình luận
Bình luận Facebook