Phiên ngoại
Tôi và Lục Minh đã ở bên nhau được mười năm, nhân lúc Lục Minh không có nhà tôi dự định làm tổng vệ sinh.
Bình thường việc vệ sinh trong nhà đều do Lục Minh dọn dẹp, nhân lúc hắn không ở nhà tôi sẽ cho hắn một bất ngờ.
Sau khi dọn dẹp xong hết chỉ còn lại dưới gầm giường.
Tôi duỗi chổi vào trong, quét ra được một cái hộp.
Mặt trên hộp phủ đầy bụi bặm, đoán chừng đã để đó nhiều năm chưa lấy ra.
Tôi lấy khăn tới lau sạch sẽ, mở hộp ra thấy bên trong có một cuốn nhật ký.
Bìa ngoài đã ố vàng cũng không biết đã được bao lâu rồi.
Tôi không đợi được mà mở ra muốn xem trong đó có bí mật gì.
2012.3.4
Hôm nay gặp được một cậu bé, em cười lên trông rất đẹp.
2012.3.5
Em và ba mẹ tới cô nhi viện, hình như là muốn nhận nuôi một đứa nhỏ. Tất cả mọi người đều bảo em nên tránh xa tôi, họ nói tôi là một quái th/ai nhưng em vẫn cầm lấy một cái kẹo nhét vào tay tôi, xoa đầu tôi.
2012.3.10
Em thường đến tìm tôi chơi, mang cho tôi đồ ăn ngon, có người cười nhạo tôi em sẽ m/ắng họ giúp tôi, em nói sẽ bảo vệ tôi suốt đời, còn nói cho tôi biết tên của em là Tề Dương.
2012.3.15
Tề Dương nói với ba mẹ em rằng muốn họ nhận nuôi tôi nhưng ba mẹ em nghe người khác nói tôi rất nguy hiểm nên từ chối. Tôi nhìn em cãi nhau với ba mẹ, em trách họ tại sao lại nghe lời người khác nói.
2012.3.16
Tề Dương khóc, em nói muốn xin lỗi tôi vì không nhận nuôi được tôi nhưng em vẫn sẽ thường xuyên tới tìm tôi chơi, tôi ôm em nói không sao đâu.
Tôi không muốn nhìn em khóc.
Vì tôi chỉ có một người bạn là em.
2012.4.1
Hôm nay người trong cô nhi viện tới cư/ớp cơm trưa của tôi, tôi và bọn họ đ/á/nh nhau một trận nhưng bọn họ có nhiều người nên tôi thua. Tề Dương nhìn thấy người tôi đầy vết thương rất tức gi/ận, muốn xông lên liều mạng với bọn họ kết quả bị đ/á/nh phải vào viện.
Tôi rất lo lắng cho em, nhưng mà viện trưởng không cho tôi đi thăm em.
2012.4.5
Tề Dương xuất viện nhưng ba mẹ em không cho em qua lại với tôi, muốn dẫn em tới thành phố sinh sống, tôi còn chưa kịp nói với em tên của tôi.
Tôi chỉ có duy nhất một người bạn là Tề Dương.
Hai chữ cuối cùng có hơi mờ hình như là nước mắt làm nhòe nét bút.
Tôi tiếp tục mở tiếp về phía sau.
2016.5.6
Tôi được nhận nuôi, người nhận nuôi tôi bằng lòng bỏ tiền ra để tôi đi học.
2019.9.1
Tôi tìm được Tề Dương rồi nhưng mà em đã quên tôi.
2019.10.2
Em vẫn rất dịu dàng, hình như tôi đã thích em. Có phải tôi cố gắng học tập thì có thể được em chú ý tới?
2019.12.20
Tôi đứng nhất tỉnh trong kỳ thi đại học nhưng em vẫn không nhận ra tôi.
2020.1.3
Tôi nghe nói em đang yêu đương, tôi ích kỷ mà chia rẽ họ, tôi cho đối phương thứ mà hắn muốn.
2023.5.1
Tôi và Tề Dương yêu nhau, em nói tôi không cần cứng nhắc như vậy, ở trước mặt em cứ làm chính mình là được.
....
Tôi đóng nhật ký lại, nước mắt trên mặt đã khô.
Ký ức lúc bé dần hiện rõ lên trong đầu tôi, tôi nhớ tới Lục Minh.
Lúc đó tôi muốn có một người anh trai, c/ầu x/in cha mẹ đến cô nhi viện nhận nuôi một người, ngay ánh mắt đầu tiên đã thích Lục Minh.
Hắn rất đẹp trai chỉ là tính cách có chút lạnh lùng, tôi nói chuyện với hắn hắn cũng không phản ứng lại với tôi, người ta nói với tôi hắn là một quái th/ai sẽ mang đến vận xui, tôi không tin m/a q/uỷ càng muốn thân thiết với hắn.
Tôi nhớ lúc đó phải quấn lấy hắn rất lâu hắn mới từ từ nói chuyện với tôi, tôi nói với ba mẹ muốn nhận nuôi hắn nhưng ba mẹ tin lời người ta nói nên không đồng ý.
Sau đó tôi gặp chuyện ngoài ý muốn, ba mẹ liền dọn hành lý dẫn theo tôi tới thành phố mới, lúc đầu tôi biết đã làm lo/ạn nhưng sau này tôi kết giao với bạn mới nên người trong trí nhớ tôi dần lu mờ đi, được tôn ch/ôn sâu trong ký ức.
Lục Minh thế mà lại thích tôi lâu như vậy.
Tôi thế mà lại có thể quên được hắn, thật đáng ch*t mà.
Tôi nói mà, lúc ấy cứ quen được một người rồi lại bị đ/á hóa ra là hắn ở giữa dở trò.
"Két."
Cánh cửa từ từ được đẩy ra, là Lục Minh trở về.
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc nhưng nháy mắt khi nhìn thấy hắn vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lục Minh đi tới ôm tôi vào lòng, thấp giọng an ủi tôi.
"Sao lại khóc? Có phải đêm qua làm em đ/au không? Đều là do anh sai."
Tôi hít mũi bị chọc tức mà bật cười.
Hắn cúi đầu nhìn thấy cuốn vở trong tay tôi, trong nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Nhớ anh sao?"
"Xin lỗi, em quên mất anh."
Lục Minh cúi đầu hôn lên má tôi, giọng nói dịu dàng.
"Tại sao em lại xin lỗi? Em không làm gì sai, anh mới là người phải cảm ơn em."
Cảm ơn em c/ứu lấy anh ra khỏi bóng tối.
Lục Minh nói thầm trong lòng.
Tôi ôm cổ Lục Minh, ghé vào tai hắn thổ lộ.
"Lục Minh, em yêu anh."
Ở trong thế giới của Lục Minh, Tề Dương vẫn luôn tồn tại như ánh sáng.
Một người bị cả thế giới gh/ét bỏ cũng có thể được người khác yêu mến.
Chính Tề Dương đã giúp hắn có dũng khí đối mặt với cuộc sống.
Lục Minh khẽ nói bên tai Tề Dương:
"Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc sống của anh."
[HOÀN TOÀN VĂN]
Bình luận
Bình luận Facebook