Vừa mới đính hôn xong thì bạn trai tôi đã báo cảnh sát, nói tôi đòi sính lễ giá trị lớn và yêu cầu trả lại.
Tôi trả lại sính lễ, hủy bỏ hôn ước, vô cùng liền mạch dứt khoát.
Khi anh ta biết được tôi có trăm vạn của hồi môn thì lại báo cảnh sát, nói chỉ yêu cầu trả lại sính lễ chứ không yêu cầu hủy bỏ hôn ước, nên tôi vẫn phải đăng ký kết hôn với anh ta.
Tôi buồn cười muốn ch*t luôn.
Nếu anh ta biết được tương lai tôi sẽ thừa kế một nông trường khổng lồ thì chắc là phát đi/ên luôn ấy nhỉ?
-----
Bạn trai báo cảnh sát, nói rằng tôi đòi anh ấy phải đưa sính lễ có giá trị cao.
Nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát, mặt tôi sinh ngơ luôn.
Quen biết Lục Tân được sáu năm.
Rồi yêu đương ba năm.
Tình cảm trước giờ vẫn luôn rất tốt.
Nhưng dù có nghĩ như thế nào thì tôi cũng chẳng thể ngờ được anh ta sẽ báo cảnh sát vì chuyện sính lễ chỉ ngay một tuần sau khi chúng tôi đính hôn!
Ở trong đồn cảnh sát, tôi hỏi anh ta: “Anh đã bằng lòng đưa sính lễ rồi, nếu muốn làm gì tiếp thì cứ nói thẳng với tôi là được?”
Anh ta nói: “Anh sợ em sẽ đồng ý. Em yêu à, anh thật sự rất yêu em, anh vẫn luôn nghĩ rằng những thứ mang theo mùi tiền sẽ ảnh hưởng đến mối qu/an h/ệ của chúng ta.
Anh ta nói ra câu đó vô cùng thâm tình.
Chú cảnh sát hòa giải cho chúng tôi suýt chút nữa cười té ghế, không dễ gì mới nén cười được.
Họ đã trải qua huấn luyện đặc biệt để nín cười trong những tình huống này, trừ khi họ không thể nhịn được.
Tôi cũng thấy buồn cười: “Lúc đính hôn, anh rất vô tư nói muốn đưa sính lễ, hôm nay lại đi báo cảnh sát, anh làm thế mà bảo yêu tôi à? Ngày nào anh cũng chỉ biết ăn, uống rồi ngủ, làm gì giống cái dáng vẻ động vào thứ sặc đầy mùi tiền? Mà trong chuyện kết hôn này, anh ngược lại có vẻ cao thượng lên ấy nhỉ?”
Lúc trước khi hai bên phụ huynh bàn bạc về chuyện tổ chức lễ đính hôn, bố mẹ anh ta đã chủ động đưa ra vấn đề sính lễ.
Cả gia đình họ cũng đều đồng ý với kết quả sau khi thương lượng, cũng rất sảng khoái đưa sính lễ.
Giờ anh ta lại tự nhiên lật lọng đi báo cảnh sát.
Tôi thật sự chẳng hiểu nổi anh ta đang làm cái gì nữa.
Anh giải thích: “Không phải là anh không muốn cho em, mà giá trị của sính lễ quá cao. Chắc em cũng biết giờ nước mình nghiêm cấm nhận sính lễ có giá trị lớn nhỉ…”
Tôi cười một tiếng, hỏi anh ta: “Sính lễ với giá trị 126 nghìn tệ, cao lắm à?”
Anh ta hỏi ngược lại tôi: “Lẽ nào như thế còn không cao à? Sính lễ thì nên phù hợp với phong tục từng địa phương chứ…”
Tôi ngắt lời anh ta: “Tôi đã nói với anh rồi còn gì, theo phong tục ở quê nhà tôi thì sính lễ phải có giá trị thấp nhất là 288 nghìn tệ, tôi chỉ nhận của anh có 126 nghìn tệ, mà anh còn chê cao sao? Thế anh nghĩ đưa bao nhiêu thì hợp lý?”
Anh nói: “Theo phong tục ở quê anh thì sính lễ có giá trị cao nhất là 66 nghìn tệ, thấp nhất là 22 nghìn tệ, cũng có nhà không đưa sính lễ.
Lúc trước khi thương lượng về chuyện sính lễ, anh chưa từng nói một câu nào về chuyện quy định của sính lễ theo tập tục địa phương này.
Tôi không muốn phí lời thêm nữa, cầm lấy điện thoại: “Vậy thì tôi trả cho anh.”
Tôi chuyển trả lại ngay 126 nghìn tệ tiền sính lễ cho anh ta ngay trước mặt chú cảnh sát.
Bình luận
Bình luận Facebook