Thế nhưng việc vẫn chưa kết thúc.
M/áu của cô nương đã ch*t có một giọt b/ắn lên mặt của một người đàn bà khác đang co ro.
Bà ta đưa tay sờ, bỗng tru tréo đầy sợ hãi, la mãi la mãi rồi bật cười, cười mãi cười mãi rồi lại la.
Bà ta cứ hét lo/ạn "m/áu, m/áu", sau đó coi bàn tay lem nhem m/áu giống như báu vật đưa ra cho những người khác xem, dọa tất cả mọi người liên tục co rúm lại.
Nhưng bà ta lại giống như rất vui vẻ, vỗ tay hát hò giống như đứa trẻ nhảy nhót: "M/áu! Thấy màu nè! A ha ha ha! Có người ch*t nè! Ch*t nè! Ch*t rồi nè!"
Bà ta cứ nhảy nhót, chạy ra bên ngoài hầm giam dưới ánh nhìn kinh ngạc hoang mang của tất cả mọi người, trùng hợp thế nào lại đụng phải tú bà đi vào xem tình hình.
Người đàn bà nở nụ cười ngây ngốc với tú bà, tú bà chê bai đẩy bà ta ra xa, sau đó hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Với tình hình này, tất cả mọi người đều im lặng.
Tú bà mất kiên nhẫn, sau khi ch/ửi tốn tiền, m/ắng bọn sai vặt tại sao chỉ biết đứng im ra đấy, phải làm gì không biết à?
Sai vặt liếc mắt nhìn nhau, ba chân bốn cẳng túm tóc người đàn bà tóc cổ lại, khi d/ao đ/âm vào lồng ng/ực bà ta, bà ta vẫn đang cười ngây dại.
Mắt thấy không qua thời gian một nén hương mà đã có hai người ch*t trước mặt, cũng có người không ngồi im nổi.
Thế là có một cô nương không nhịn được nữa đã ra mặt, cô ấy cất cao giọng phẫn nộ mắ/ng ch/ửi tú bà và sai vặt, khích lệ nữ tử trong hầm giam cùng cô ấy phản kháng.
Thế nhưng đáng tiếc là không có một ai làm gì.
Tú bà đang chuẩn bị rời khỏi phòng giam kinh ngạc quay đầu lại, mây chữ "Cô không sao chứ" đã viết đầy mặt.
Quả không khác dự đoán, cô nương còn chưa lao tới trước mặt tú bà đã bị đám sai vặt tàn á/c chặn lại.
Định giơ tay đ/á/nh đ/ập thì bị tú bà phía sau nghiêm giọng hô dừng.
Bà ta chỉ vào đám sai vặt m/ắng, giá của cô nương này dù có b/án mấy người bọn họ cũng không đền nổi đâu.
Bà ta chán gh/ét đ/á hai x/á/c ch*t dưới đất, nói với đám sai vặt là hôm nay bà ta đã lỗ mất tiền hai người, nếu như việc này còn lỗ vốn thêm nữa, nhưng tên sai vặt này ch/ặt mỗi người một tay, ai cũng đừng mong sống tốt.
Tiếp đó bà ta lại nhìn quanh một vòng nữ nhân trong hầm giam, hỏi bọn họ, làm kỹ nữ có cái gì không tốt chứ? Mà ai ai cũng chống cự như thế. Có thể ăn ngon, uống ngọt, mặc đồ vàng, đeo trang sức bạc, ra ngoài có xe, vào cửa có kẻ hầu người hạ, may mắn còn có thể trở thành hoa khôi đầu bạc, được bao người vây quanh, tại sao còn không nguyện ý?
Tiếp đó ánh mắt của bà ta đã rơi xuống người cô nương vừa mới phản kháng, vừa nói cô ấy đã vô dụng, không còn hữu ích nữa, nhưng bản thân đã tiêu nhiều tiền m/ua cô ta về thế, như này thì thôi đành bỏ đi, vừa ra ra hiệu đám sai vặt đi lên, cho phép bọn họ nếm thử "mùi vị" của cô nương đó.
Mấy người chưa từng thử "mùi vị" của nam nhân, nếu như nếm rồi còn phản kháng như thế này nữa không?
Tú bà nói như vậy.
Chầm chậm phe phẩy quạt tròn, bước ra ngoài được đám đông vây quanh, còn không quên dặn dò đám sai vặt sắp nếm mùi ngọt: "Chơi xong, chơi đủ, đừng quên ném cô nương này đến nhà thổ hạ tiện nhất, canh giữ cạnh cô ta, thu một phân tiền của nam nhân tới, bất kể là ăn mày, tr/ộm cư/ớp hay người đ/á/nh xe, chỉ cần có thể bỏ tiền đều được cô ta phục vụ, nếu không bù lại được số tiền bỏ ra m/ua cô ta thì cho dù chỉ còn lại một hơi thở cũng không thể dừng lại.
Bình luận
Bình luận Facebook