Tôi bị đ/á/nh thức bởi cơn nóng bức. Trong hầm ngục âm khí nặng nề nhất, tôi nằm vật ra đất, ng/ực trần, toàn thân nóng như lửa đ/ốt. Lũ khốn nạn. Chúng nó dám cho tôi uống thứ th/uốc đó... Đuỵt mẹ!
Chưa kịp trườn dậy, tôi chợt phát hiện trong góc tối của phòng giam còn có một người khác. Một người phụ nữ ăn mặc hở hang, mặt mày sợ hãi co rúm trong góc tường. Trên tường, camera giám sát nhấp nháy ánh đỏ.
Tôi nằm sấp thở dốc, tưởng rằng có thể chịu đựng qua cơn này... Thì người phụ nữ đột nhiên đứng dậy, bò đến bên tôi, thậm chí còn định ngồi lên người tôi... Đờ mờ Trình Việt thằng đi/ên ch*t ti/ệt!
May thay phản ứng tôi nhanh, khiến cô ta hụt hẫng. Hóa ra còn là một phụ nữ ngoại quốc tóc vàng. Có đến tám phần là do Trình Việt buôn người đưa về đây. Tôi chộp lấy chiếc ghế sắt chắn trước ng/ực, thở không ra hơi dùng tiếng Anh nói với cô ta: "Đừng lại gần, đợi tôi qua cơn này, tôi sẽ c/ứu cô ra..."
Người phụ nữ do dự một chút, ánh mắt sợ hãi chuyển thành biết ơn. Nhưng cô ta liếc nhìn camera, lại tiếp tục đứng dậy muốn áp sát tôi. Trong lúc nguy cấp, tôi vung chiếc ghế sắt đ/ập mạnh vào người mình. Giả vờ ngất đi. Quả nhiên cô ta dừng lại.
Trong không khí ẩm thấp lạnh lẽo, người tôi như có trăm ngàn con giòi bò lổm ngổm. Tác dụng th/uốc càng lúc càng dữ dội. Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Vũ Triết. Ngọn lửa d/ục v/ọng th/iêu đ/ốt, càng lúc càng không chịu nổi. Nếu hắn không đến nữa, tôi sẽ...
*Rầm!!!*
Cánh cửa sắt nặng nề bị Lục Vũ Triết đạp tung rơi xuống đất.
Bình luận
Bình luận Facebook