Sau khi bố tôi qu/a đ/ời, mẹ tôi không nói năng gì nữa, bà ôm khư khư đứa em trai vào lòng.
Tiên Cô nói: "Trưởng thôn, không phải tôi không muốn chiều ý ông, nhưng tôi thực sự bó tay. Trong một năm nhà này có hai đứa con gái ch*t oan, họ lại không chịu nói thật với tôi về nguyên nhân. Chỉ có chính họ mới biết hai đứa bé ấy ch*t thế nào."
"Đây là oan h/ồn của chúng về báo oán đấy."
Trưởng thôn yêu cầu mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại mấy chúng tôi.
"Tôi biết bà không muốn làm chuyện tổn thọ này, nhưng dù sao đây cũng là ba mạng người sống. Người lớn có tội đi nữa thì hai đứa trẻ này cũng vô tội mà."
Vốn dĩ Tiên Cô đã mềm lòng, dưới lời khuyên của trưởng thôn, bà ấy tạm chấp nhận:
"Nếu bà thành thật kể hết với tôi, biết đâu còn có cách..."
Mẹ tôi vẫn im lặng, thậm chí còn vén áo cho em trai bú trước mặt mọi người. Đứa bé dùng lưỡi đẩy ra, nhất quyết không chịu nuốt lấy một giọt.
Mẹ tôi vẫn ép cho bú.
Tiên Cô lắc đầu: “Thằng bé này từ lúc sinh ra đã không bình thường, không khóc không quấy, vốn đã thiếu mất tam h/ồn thất phách. Giờ nó không ăn không uống, dù hôm qua thoát khỏi cửa tử thì đứa con gái ch*t yểu của bà cũng sẽ không buông tha cho nó đâu."
"Chẳng sống được mấy ngày nữa đâu."
Em trai là sinh mệnh của mẹ tôi.
Nghe Tiên Cô nói vậy, mẹ tôi trợn mắt gầm lên: "C/âm mồm vào đồ chó má! Đồ yêu tinh già, con trai tao làm sao mà ch*t được? Mụ già đ/ộc địa dám nguyền rủa con nhà người ta, mụ sẽ ch*t không toàn thây!"
Thấy mẹ tôi ngoan cố không nghe, Tiên Cô tức gi/ận đứng phắt dậy: "Trưởng thôn, tôi thực sự không giúp được gì nữa."
Bà ấy định bỏ đi, trưởng thôn vội ra ngăn lại. Mẹ tôi dúi vào tay tôi gói muối, nghiến răng nghiến lợi: "Đem rắc muối khắp lối mụ ta đi qua, xua tan vận xui!"
Tiếng mẹ tôi quá lớn, chắc chắn Tiên Cô đã nghe thấy. Tôi ôm bát muối đuổi theo, tay nắm ch/ặt muối mà không biết nên rắc hay không.
Tiên Cô thở dài nhìn tôi: "Những lời tôi nói, cháu tự khắc ghi nhớ. Muốn sống sót trong gia đình này, cháu chỉ có thể trông cậy vào chính mình."
Tôi gật đầu. Sau khi Tiên Cô đi, tôi rắc muối khắp sân, hy vọng thực sự xua đuổi tà khí, để đêm nay em gái tôi sẽ không xuất hiện nữa.
Trong phòng, mẹ tôi đang lắc lư vỗ về em trai. Bà dùng đủ mọi cách để ép thằng bé khóc lên, nhưng nó chỉ tròn mắt nhìn bà chằm chằm.
Em trai tôi đúng là không giống một đứa trẻ bình thường. Nó quá ngoan, quá yên lặng.
Như một con búp bê vô h/ồn.
Bình luận
Bình luận Facebook