Nhất Thiên Phong Tuyết

Chương 22 (Hoàn)

04/04/2024 14:52

22

Vụ án này quá là mới lạ, mới lạ đến mức ngày cuối cùng khai thẩm, đến cả hoàng hậu và đại công chúa cũng đến, ngoài ra còn vô số dân chúng.

Phụ thân cả đời làm quan văn, được bà mẹ kế đang khóc thút thít của ta đỡ đến, ông ta chưa từng mất mặt như vậy bao giờ, chỉ vào ta gi/ận dữ: “Nhà họ Giang ta lẽ ra không nên nuôi nấng cái loại con gái như ngươi.”

Ta không cúi đầu nữa, bình tĩnh đối mặt với ông ta.

Nhân chứng cũng chẳng khó tìm.

Nha hoàn tạp dịch trong phủ đều có thể làm chứng cho ta:

“Tháng đầu năm tuyết rơi dày đặc, phu nhân bắt tiểu thư quỳ ngoài sân, chưa đến canh ba thì chưa được về phòng, lúc tôi đến đón người thì tuyết trên vai tiểu thư đã dày đến cả tấc rồi.”

“Tiểu thư sốt cao, đến cả đại phu lão gia cũng không thèm mời. Chỉ thấy tiểu thư mất mặt! Tôi nghe thấy lão gia và phu nhân nói, đợi tiểu thư ch*t rồi, là họ có thể chiếm đoạt của hồi môn mà tiền phu nhân để lại cho người.”

“Người bên cạnh phu nhân, lúc nào cũng lén lén lút lút bỏ thứ gì đó vào đồ ăn của tiểu thư.”

Người đến nghe kiện đều lộ ra nét mặt kh/inh thường.

Sắc mặt phụ thân đỏ bừng, cười lạnh nói: “Đều là lời của mấy nha hoàn bà tử, có gì đáng để nghe đâu.”

Chỉ thiếu duy nhất vật chứng.

Mẹ kế đã giấu th/uốc hại người đi từ lâu.

Giữa lúc mọi việc rơi vào bế tắc, ta nghe thấy tiếng leng keng của đ/ao ki/ếm, vô cùng quen thuộc.

Ta sững người ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy như nắng hạn gặp mưa rào, không dám quay đầu lại. Giọng Chu Cố Đường vọng đến, chàng đưa một túi th/uốc nhỏ cho nha dịch: “Vật chứng ở đây.”

Mọi người ồ lên.

Có lẽ là do hổ dữ không ăn thịt con.

Hoặc cũng có thể là do Chu Cố Đường vốn đã vo/ng mạng do gặp cư/ớp trong lời đồn bây giờ lại xuất hiện, nên mới cảm thấy kinh ngạc.

Trưởng công chúa vốn đang âm thầm nhẫn nhịn, đến khi có vật chứng đầy đủ mới nổi cơn thịnh nộ mà đ/ập bàn: “Thái phó đương triều, hóa ra lại hẹp hòi đến vậy. Sao có thể xứng với cái danh thái phó?”

Hoàng hậu cau mày, hồi lâu sau mới ung dung nói: “Giang tiểu thư, xem ra điệu múa cầu phúc trong đại điển cuối năm chắc chắn phải để ngươi múa rồi, thoát ch*t trong gang tấc như thế, không phải ngươi may mắn, thì còn ai may hơn nữa?”

Gần như phán quyết đã định.

Xem ra trong số dân chúng đến xem hôm nay có rất nhiều nữ tử, đa số họ đều đồng cảm sâu sắc, sục sôi bất bình.

Quan viên thẩm án mồ hôi đầy trán, ngẩng đầu xin chỉ thị của cấp trên mấy lượt mới dám ra quyết định.

“Giang thái phó và vợ kế Trương Thị, ý đồ mưu hại trưởng nữ, đạo đức không xứng với chức vị. Trước tiên cách chức điều tra, nh/ốt vào ngục tối, sau đó xem xét quyết định.”

Ta chưa từng nghĩ sẽ có được một kết quả tốt như vậy.

Ta vẫn luôn cố nín thở, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, suýt chút nữa ngã cả ra đất. Một bàn tay lại đưa ra trước mặt ta.

Là Chu Cố Đường.

Ta không biết làm sao chàng thoát khỏi kiếp nạn gặp thổ phỉ kia, cũng không biết sao chàng lại lấy được vật chứng, ta chỉ nhìn thấy chàng gió bụi dặm trường, khuôn mặt mệt mỏi.

Nhưng ánh mắt, vẫn lười nhác như trong đêm tuyết rơi đó vậy.

Ta nhìn chằm chằm chàng hồi lâu, sợ chàng sẽ biến mất ngay trước mắt mình.

Chàng đưa tay ra, nói:

“Đứng dậy nào.”

Đứng lên từ đêm tuyết kia, đứng lên từ những lễ giáo hà khắc của thế tục.

Niềm vui và nước mắt, đồng thời trào dâng.

Ta nắm được rồi.

Từ nay về sau, sẽ không chia lìa.

Chỉ là, có Cố Đường - Chiếu Tuyết đây rồi.

(Hoàn)

Danh sách chương

3 chương
04/04/2024 14:52
0
04/04/2024 14:51
0
04/04/2024 14:51
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận