Rồi tôi trút một tràng ch/ửi đổng:
"Em không cần anh nữa thì giữ ảnh chung làm gì! Để dành cho tiểu tình đầu số một thế giới Tiểu Ân của anh ngắm à? Em để lại để chọc nó đi/ên lên, em..em không thèm đâu!"
Phó Văn Thâm bóp má tôi, vui vẻ hôn một cái.
Anh nói: "Quả nhiên ngốc có cái phúc ngốc."
"Ngốc chỗ nào? Em chỉ là không thông minh lắm thôi mà..."
Tôi còn đang ngơ ngác thì...
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ phòng trong.
Âm thanh dồn dập như...
Tựa như tiếng vó ngựa.
Phó Văn Thâm nói: "Tiểu Ân đang ở trong đó, em muốn xem không?"
Anh vòng tay qua người tôi mở cửa, rõ ràng không cho tôi đường lui.
Tim tôi thắt lại.
Tôi hét lên vẫy tay: "Không không không! Em không xem, em không muốn biết!"
Cánh cửa từ từ hé kẽ hở.
Một cái đầu tròn vo lấp ló hiện ra.
[...]
Tôi dụi mắt.
Ngơ ngác nhìn thứ trước mặt...
Chó Samoyed?
Tôi đỏ mắt nhìn Phó Văn Thâm, phát hiện anh đã nín cười đến phát ra tiếng.
"Brian, ngồi xuống!"
Chú chó trắng mở to mắt nhìn tôi, ngoan ngoãn ngồi phịch xuống.
Mắt tôi sưng húp: "Ý gì đây? Anh biết em hiểu lầm mà không nói?"
Phó Văn Thâm định ôm tôi.
Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh bằng cả sức bò.
"Anh và Phương Gia Phong đều là đồ tồi! Phương Gia Phong khốn nạn, anh là đồ thối tha! Hai người hợp nhau lắm! Em về nhà đây!"
Tôi đẩy cửa bước ra.
Bỗng nghe Phó Văn Thâm gọi khẽ:
"Tinh Tinh."
Chắc không phải gọi chó rồi.
Con này là chó Tây mà.
Bình luận
Bình luận Facebook