Toa tàu kín mít là nơi thích hợp nhất để thôi miên.
"Chuyến tàu rung lắc theo nhịp điệu, không gian chật hẹp, thiếu dưỡng khí, môi trường đơn điệu khắc nghiệt khiến khả năng nhận thức và sự nhạy bén giảm sút."
"Quan trọng nhất là nơi này chính là hiện trường vụ án s/át h/ại Tiêu Khiêm."
Tôi chống cằm, nét mặt không chút biến đổi, giống như chỉ đang nghe một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Giọng đội trưởng Phương trầm xuống:
"Chuyện thi nữ b/áo th/ù nghe thì hoang đường, người bình thường lúc an toàn sẽ không tin. Vì vậy, cô từng bước dẫn dắt họ trở thành một phần trong câu chuyện: dùng nghi thức hợp quan, thi nữ, thức ăn cho m/a q/uỷ, đạo sĩ…"
Đúng vậy.
Từ xưa đến nay, chính nỗi sợ mới khiến con người khuất phục.
Hắn tiếp tục nói, như tự lẩm bẩm:
"Khi ở trong tình huống nguy hiểm, con người sẽ suy giảm khả năng cảm nhận những thứ xung quanh và dễ dàng tiếp nhận ám thị tâm lý của cô. Cô gieo rắc hạt giống nghi ngờ, kết hợp trong-ngoài với gã đạo sĩ, dẫn dắt bọn họ từ b/án tín b/án nghi đến tin tưởng hoàn toàn."
"Cuối cùng, thu một mẻ lưới."
"Đương nhiên, chỉ dựa vào thôi miên thuần túy thì rất khó đạt được hiệu quả đó. Vì thế cô đã giấu chất gây ảo giác trong gối của họ, đây cũng là lý do cô nhất định phải m/ua giường tầng dưới!"
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông trước mặt lần lượt bóc trần từng tầng mê cục tôi đã bày ra.
Tôi ngẩng đầu, đáp lại hắn một chút phản ứng, xem như một lời khen:
"Rồi sao nữa?"
"Gia đình họ Vương tính tình tham lam ham rẻ, cô chắc chắn họ sẽ chiếm giường dưới. Cô kéo rèm suốt, để tự cách ly bản thân và kiểm soát môi trường."
Tôi cúi đầu nhìn vào ly nước trong tay, trong phản chiếu, hình như tôi đang cười.
Chất gây ảo giác đúng là có, nhưng... đã quá trễ rồi, họ không thể phát hiện ra được.
Tôi đã làm vô số thí nghiệm, khoa học chính là sự tự tin của tôi.
Ánh mắt đội trưởng Phương dừng lại trên mặt tôi:
"Chúng tôi đã tra được địa chỉ IP — 'Thanh Sơn Tiểu đạo' chính là Giang Mẫn."
"Giang Mẫn và cô đều là trẻ mồ côi từ trường khuyết tật. Mười năm trước, Tiêu Khiêm trong chuyến công tác thiện nguyện đã đưa các cô lên thành phố phẫu thuật dây thanh quản."
"Chính hai người các cô đã âm mưu và hoàn thành cuộc săn mồi trên chuyến tàu này."
Họ đang cố gắng tách từng người ra để phá vụ án.
"Giang Mẫn đã khai nhận toàn bộ quá trình phạm tội, cô ta nói là do cô xúi giục, là cô dụ dỗ và u/y hi*p."
Thấy trong mắt tôi lóe lên một chút biến hóa, cảnh sát cố tình dừng lại, tạo khoảng trống.
"Cô ấy nói, toàn bộ kế hoạch đều do cô chủ mưu. Nếu đúng vậy, cô sẽ trở thành hung thủ duy nhất. Khai thật ra sẽ được hưởng khoan hồng."
Chiêu bài kinh điển: Tình thế tù nhân, th/ủ đo/ạn thường dùng trong thẩm vấn.
Tôi đã lường trước.
Bởi vì, nhân tính không chịu nổi thử thách.
Lợi ích và tiền bạc có thể liên kết con người, nhưng cũng chính vì chúng mà con người sẽ bị phản bội.
Nhưng nếu, chúng tôi ngay từ đầu... chưa bao giờ là tù nhân? Mà là tín đồ thì sao?
Bình luận
Bình luận Facebook