Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
Về phòng, tôi lên mạng tìm số liên lạc của các đạo sĩ, cao tăng cùng thành phố.
Gọi đi thì không ai bắt máy, hoặc nếu có cũng không thể đến trong vòng một tiếng.
Hết cách rồi.
Giờ tôi chỉ còn cách x/á/c định hôm nay là ngày thứ mấy kể từ khi đặt tượng sư tử đ/á nhỏ.
Chỉ cần không phải ngày thứ 49, sống sót qua đêm nay, trời sáng là an toàn.
Khi tôi bước ra khỏi phòng, Trương Tiểu Muội vẫn đang tắm.
Triệu Bình Bình đã đổi tư thế ngồi, vẫn xem chương trình Hàn.
Dù TV liên tục phát tiếng cười, mặt cô ấy lại đăm chiêu khác thường.
Rõ ràng đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi giả vờ cúi đầu xem điện thoại, rồi bất chợt hỏi:
"Bình Bình, tượng sư tử đ/á trước cửa ai m/ua thế?"
Tôi cảm nhận được ánh mắt dò xét của Triệu Bình Bình đổ dồn về phía mình.
"Duệ Duệ, sao tự nhiên hỏi chuyện này?"
Nhưng khi tôi ngẩng lên, cô ấy đã quay mặt chăm chú xem TV, miệng cười toe toét!
Nụ cười có vẻ hiền lành nhưng vô cớ khiến lòng tôi lạnh toát.
Tôi cầm ly trà sữa trên bàn uống một ngụm để giảm bớt căng thẳng.
"Hôm trước có anh shipper khen tượng sư tử trước cửa nhà mình dễ thương lắm! Đúng lúc đồng nghiệp sắp dọn nhà mới, mình định tặng họ một đôi."
Triệu Bình Bình nhún vai thờ ơ: "Thế cậu đi hỏi Tiểu Muội đi, món đó là Tiểu Muội m/ua."
Bình luận
Bình luận Facebook