Đêm muộn, Cố Vân Thời mang theo một hộp đồ ăn đến.
“Sao tâm trạng tốt thế, còn mang thêm đồ ăn khuya?”
“Mở ra xem đi.”
Ta mở hộp, nhìn đĩa bánh trôi nóng hổi, bất giác ngẩn người.
"Đại Yên quý chuộng đồ ngọt, bánh trôi cũng phải ngọt. Vừa rồi thấy ngươi ăn không hợp khẩu vị.”
Đầu mũi Cố Vân Thời còn dính bột.
Trong đầu ta hiện lên một khả năng khó tin.
"Ngươi làm?"
Cố Vân Thời gật đầu: "Mẫu thân ta là người Đại Yên, mỗi khi nhớ quê lại tự làm một bát. Sau này xem nhiều nên ta cũng biết làm."
Hắn vừa nói vừa đưa bát cho ta.
“Mau ăn khi còn nóng.”
Ta cắn một miếng, nhân đậu đỏ xen chút lạc giã, vỏ nếp dẻo thơm ngọt mềm. Hương vị y hệt bát Nguyên Tiêu kiếp trước mà Nguyệt Nhiễm từng làm cho ta.
Ăn đến nửa chừng, nước mắt rơi lã chã.
Giọt lệ rơi vào bát.
Cố Vân Thời phát hiện, dùng khăn lau nước mắt.
"Chỉ là bát bánh trôi đậu đỏ, khóc gì thế? Muốn ăn cứ bảo ta, đừng khóc nữa."
"Cố Vân Thời, sao lại là ngươi chứ?"
Cố Vân Thời đột nhiên hôn lên môi ta.
"Tế Bạch, đừng khóc, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
Một mình quá lâu rồi…
Chút hơi ấm này, như ngọn lửa nhỏ cũng đủ khiến ta lao mình vào trong đó.
Dù chỉ là giả dối cũng mặc.
Coi như khoảnh khắc này hắn thật sự yêu ta.
Ta chủ động đáp lại nụ hôn sâu ấy.
Cố Vân Thời cắn nhẹ bên tai ta, giọng khàn khàn:
“Ngươi ăn uống no nê rồi, giờ chẳng phải nên báo đáp ta một chút sao?”
“Như ngươi mong muốn.”
Bình luận
Bình luận Facebook