Tôi khẽ nheo mắt nhìn Lâm Dịch Phàm, nở nụ cười nửa miệng, lạnh lùng nói:
"Không phiền quản lý Lâm bận tâm."
"Ngược lại, anh cũng đừng uống nhiều quá... kẻo lại để bản năng thú tính trỗi dậy."
Ánh mắt tôi lướt qua Thẩm Phi Phi trong chốc lát.
Gương mặt Lâm Dịch Phàm đột nhiên co gi/ật. Hắn như sợ tôi bất chấp tố cáo tất cả ngay lúc này. Ánh mắt chúng tôi đối diện nhau khiến không khí ngột ngạt như ngưng đọng.
Cuối cùng tôi là kẻ thua trận. Tôi quay mặt đi, tránh cái nóng ấm nơi khóe mắt, vội vã rời đi.
Cánh cửa căn hộ mới vừa đóng lại, toàn thân tôi như mất hết sinh lực. Tôi nằm vật ra sofa, bất động hàng giờ liền. Hoàng hôn màu cam dần nhường chỗ cho màn đêm.
Những cảm xúc dồn nén bỗng vỡ òa. Hồi mới yêu, Lâm Dịch Phàm từng nói tôi như đóa hoa đỏng đảnh đầy gai nhọn. Khi ấy tôi ngỡ hắn là tri kỷ, nên giấu kín mọi tủi hờn để yêu hắn hết lòng.
Giờ mới hiểu: Khi yêu ai đó đi/ên cuồ/ng, ta sẽ đ/á/nh mất niềm vui. Chỉ còn lại nỗi đ/au vô tận. Yêu là dùng tình cảm tương xứng để hóa giải khổ đ/au ấy.
Lâm Dịch Phàm đã rút lại tình yêu. Những chiếc gai chiếm hữu không danh phận của tôi giờ quay ngược đ/âm vào tim tôi. May thay, tôi vốn là kẻ đa tình mà cũng tà/n nh/ẫn.
Trước đây yêu người bảy phần, yêu mình ba phần. Sau này sẽ yêu mình tám phần, yêu người hai phần.
Tôi ôm mặt khóc nấc trên sofa, để cảm xúc trào ra hết. Tôi khóc đến thiếp đi. Tỉnh dậy trời đã sáng rõ, tôi bước vào phòng tắm, thấy đôi mắt sưng húp trong gương.
Tối nay còn phải tham dự yến tiệc cùng Lâm Dịch Phàm. Không thể để hắn thấy vẻ thảm hại này.
Bình luận
Bình luận Facebook