11.
(Phần này nữ chính đã dần quen với thế giới cổ đại nên mình chuyển sang xưng “Ta”)
Lệnh cấm túc này kéo dài ròng rã một tháng trời.
Ta kéo Trân Châu đi dạo mấy vòng quận phủ, mà vẫn không tìm được chỗ nào có thể lén trốn ra ngoài.
Mà Trân Châu là nha đầu quản sự trong viện của ta, hàng ngày còn có không ít việc vặt đợi nàng xử lý.
Thế là ngày nào ta cũng chạy đến giục Tiêu Tịch Ngọc uống th/uốc, nó cũng trở thành thú vui duy nhất của ta.
“Tiêu Tịch Ngọc.” - Ta nằm bò lên chiếc bàn trà đặt ở chính giữa phòng Lan Hiên Các, ngón tay nghịch chiếc lư hương hình hoa sen đang bốc lên từng đợt khói trắng lượn lờ.
Tiêu Tịch Ngọc vẫn không thèm để ý đến ta.
Hắn ngồi nghiêng phía đối diện, nghiêm túc chép kinh văn, bên cạnh đặt một bát th/uốc vừa mới sắc xong.
Ta ngồi thẳng người, chống cằm, nhìn bát th/uốc đang bốc khói nghi ngút, “Ngươi biết kh/inh công không?”
Nét bút của Tiêu Tịch Ngọc thoáng dừng lại, suy nghĩ một hồi, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Ta lập tức hào hứng hẳn lên, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, “Vậy ngươi có thể đưa ta bay ra ngoài phủ được không?”
Sợ hắn không đồng ý, ta lại bổ sung thêm: “Chúng ta trao đổi, hôm nay ngươi có thể không uống bát th/uốc này.”
“Cô muốn đi đâu?” - Tiêu Tịch Ngọc gác bút, trên mặt thoáng chút nghi ngờ.
“Lầu Xuân Phong.”
Đôi lông mày tuấn tú của Tiêu Tịch Ngọc khẽ nhăn lại: “... Lầu Xuân Phong?”
“Đúng thế!” - Ta gật lấy gật để.
Chính là lầu Xuân Phong đó đấy.
Trong ký ức của nhân vật gốc, nơi đó có rất nhiều món ngon, nhưng cha nàng chưa bao giờ cho nàng đến lầu Xuân Phong.
Tiêu Tịch Ngọc lạnh nhạt nhìn ta, lập tức cầm lấy bát th/uốc một hơi uống cạn.
Tua rua trên cổ tay rủ xuống lắc lư trong không trung, tiếng nuốt dồn dập vang lên cực kỳ rõ ràng.
Uống vài hớp xong, hắn giơ cái bát sứ lên trước mặt tôi, cánh môi mỏng mỉm ch/ặt còn đọng lại vài vệt nước.
“Uống hết rồi.” - Hắn cụp mi, giọng nói hơi khàn khàn, có lẽ vì th/uốc đắng quá.
Uống hết rồi, ý là không thể đưa ta ra khỏi phủ ấy hả?
Ta nghiến răng, cất giọng nhắc nhở mang theo ý đe dọa: “Buổi tối còn một bữa nữa đấy.”
“Ừ.” - Tiêu Tịch Ngọc vô cảm đáp.
Sao mà thế được, vô lý hết sức!
Ta phồng hai má, trừng mắt với hắn, “Ta phải nhìn ngươi uống hết đấy.”
“Ừ.” - Thiếu niên phát ra một tiếng cười nhẹ, trong đôi mắt đang cụp xuống còn lác đ/á/c chút ý cười.
Ta quay đi, hừ mạnh một tiếng.
Bình luận
Bình luận Facebook