Tống Tân Nguyệt cắn môi, ở to mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy đe dọa.
“Thục quý phi, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói hàm hồ!”
Chà, u/y hi*p tôi kìa.
Điều này chỉ khiến tôi hưng phấn hơn thôi.
“Hoàng thượng, người xem, Tống mỹ nhân có tiểu tình nhân, thì liền không coi bổn cung ra gì!”
“Tống mỹ nhân trước đây, đoan trang hiền thục, chắc chắn là do gần đây ngày ngày kề cận Lục thị vệ mà bị dạy hư rồi!”
Lăng Vân Xuyên nghiến răng nghiến lợi, cả người tỏa ra luồng khí lạnh thấu xươ/ng:
“Gần đây?”
“Ngày ngày?”
Tôi tỏ vẻ vô tội gật đầu:
“Lục thị vệ là Ngự tiền thị vệ phụ trách tuần sát cung của bọn thiếp, thiếp thường thấy hắn ta và Tống mỹ nhân hay cùng nhau trò chuyện.”
“Nghĩ là, hai người bọn họ có lẽ là người quen cũ.”
Tống Tân Nguyệt và Lục Càn thật sự có quen biết nhau từ trước.
Lục Càn có bối cảnh hết sức đáng ngờ, là cô nhi của tiền triều.
Lý tưởng lớn nhất đời hắn chính là phục quốc.
Trong truyện, hắn nghĩ trăm phương ngàn kế trà trộn vào cung làm thị vệ, cũng chỉ để dễ dàng ám sát nam chính.
Tôi thuận nước đẩy thuyền để giúp hắn nhập cung sớm.
Trong cung, hắn ta đem lòng yêu Tống Tân Nguyệt.
Thân bất do kỷ, từng chút từng chút dấn thân, lún sâu vào tình yêu.
Vì nàng ta mà từ bỏ việc phục quốc, cuối cùng lại vì c/ứu nàng ta mà bỏ mạng.
Trước khi vào cung, hắn ta sống ở kế bên Tống phủ.
Chính Tống Tân Nguyệt đã c/ứu hắn ta.
Vì thế, hai người bắt đầu ta c/ứu nàng, nàng c/ứu ta cho đến bây giờ.
Tống Tân Nguyệt không nỡ thấy hắn ch*t, cũng là chuyện thường tình ở thế gian.
“Bệ hạ, c/ầu x/in người hãy tha cho Lục Càn đi!”Tống Tân Nguyệt không chút do dự rút thanh ki/ếm bên người Lục Càn, đặt lên trên cổ nàng ta.
Lúc này, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu:
“Cô gái, cô đang đùa với lửa rồi.”
Lăng Vân Xuyên không thể kiềm được cơn lửa gi/ận.
Hắn ta nhìn chằm chằm Tống Tân Nguyệt với đôi mắt đen sâu thẳm, giọng run run chất vấn nàng ta:
“Nàng thật sự vì hắn ta mà đến cả mạng của mình cũng không cần nữa?”
“Thả chàng ấy đi!”
Nàng ta đáp trả hắn bằng vệt m/áu đỏ tươi trên cổ mình.
Rốt cuộc thì Lăng Vân Xuyên cũng không dám đ/á/nh cược.
Lục Càn nhìn Tống Tân Nguyệt đầy thâm tình, quay lưng rời đi, bóng người thấp thoáng trong đêm rồi dần dần khuất xa.
Tống Tân Nguyệt ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn ta rời đi.
Cho đến khi hắn ta đi khuất, thì mới thở phào nhẹ nhõm, buông cánh tay mỏi nhừ vì cầm ki/ếm nãy giờ.
“Bệ hạ, thiếp…”
Lời chưa dứt, nàng ta đã như diều đ/ứt dây ngã người xuống.
Lăng Vân Xuyên vội vã chạy tới ôm ch/ặt lấy nàng ta.
Rồi mặt tối sầm lại, bế nàng ta về tẩm cung.
Từ đầu đến cuối, coi như không có sự tồn tại của tôi.
Tôi tức gi/ận nắm lấy tay của Thái Châu:
“Thái Châu, ngươi thấy chưa!”
“Bệ hạ, người, tại sao người lại quan tâm đến Tống Tân Nguyệt như thế?”
“Chẳng qua chỉ là một mỹ nhân thấp kém! Vì sao ả ta, bệ hạ không coi ta ra gì!”
Bình luận
Bình luận Facebook