Khi trở về ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn đang hùng hùng hổ hổ "chiến đấu" giúp tôi và Phó Diễn Lễ.
Hình nền của chúng tôi bị đăng lên diễn đàn, có người đã lục ra được.
"Diễn ca, Tiểu Nam, đám người này dám suy diễn hai cậu như thế, yên tâm đi, anh em nhất định sẽ minh oan cho các cậu."
Tôi khẽ nói: "Có khả năng nào... là họ không nói sai không?"
Không khí yên ắng trong một giây, hai giây, ba giây...
"Cậu là gay?!"
"Cậu cũng là gay!?"
"Hai người giấu anh em khổ quá!"
"Không cần nói gì nữa, mời cơm đi!!!"
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.
Sau khi Phó Diễn Lễ liệt kê mười cái lợi của việc dọn về nhà cậu ấy, cuối cùng tôi cũng nhượng bộ đồng ý.
Thu xếp hành lý xong, tôi thầm cảm thán.
Cùng một căn nhà, lần thứ hai trở lại, chúng tôi so với ngày ấy đã thay đổi rất nhiều.
Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Phó Diễn Lễ khẽ cọ má vào hõm cổ tôi.
"Nam Nam, được chứ?"
Ngón tay hơi lạnh của hắn len lỏi dưới vạt áo tôi.
"Nam Nam, giữa đùi tớ có con muỗi."
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã rơi vào hang sói.
Chuyện tôi chiếm tiện nghi của cậu ấy, Phó Diễn Lễ vốn luôn biết rõ, và nhớ tới tận bây giờ.
Tôi nghiến răng nói khẽ: "Nhẹ thôi..."
"Tuân lệnh, bảo bối."
Miệng đàn ông, m/a q/uỷ dối trá.
Phó Diễn Lễ trong chuyện này hoàn toàn không có khái niệm tiết chế.
Rõ ràng đã kết thúc, cậu lại lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ hầu gái.
"Bảo bối, được không?"
Cành cây ngoài cửa sổ đung đưa.
Giọng tôi vỡ vụn khàn đặc.
Khi kết thúc, kim phút đồng hồ đã quay mấy vòng tròn.
Phó Diễn Lễ móc ngón tay tôi.
"Nam Nam, chúng ta mãi mãi bên nhau."
**HẾT**
Bình luận
Bình luận Facebook