Uỵch.
Tầm Hà đẩy tôi ngã lăn ra sàn vệ sinh, cậu ta trở tay đóng cửa rồi chốt lại. Sàn nhà trơn trượt ẩm ướt, tôi đ/au đớn nằm dưới đó, mùi nồng quen thuộc tràn vào lỗ mũi khiến tôi khó thở. Tôi chống tay xuống đất, r/un r/ẩy muốn bò dậy, ai ngờ Tầm Hà lại vươn tay đến túm lấy cổ áo tôi rồi dùng sức kéo cả người tôi ưỡn lên. Cậu ta tặc lưỡi một tiếng, sau đó vung tay đ/ấm một cú mạnh thẳng giữa mặt tôi.
Tôi lại ngã xuống, đ/au điếng, mũi truyền đến cảm giác nhức nhối buốt tận óc. Một dòng má.u đỏ chảy ra từ mũi, từ từ rớt xuống cằm, thấm lên ng/ực áo vài giọt loang lổ. Tôi nằm gục dưới đất, không có sức để rên, chỉ có thể đáng thương bụm lấy mặt, để má.u thấm ra bàn tay, dây nhoe nhoét ra bờ môi, nước mắt sinh lí chảy xuống ướt mi.
Tầm Hà xoa nắm tay, dường như còn chưa hả dạ, chuẩn bị sấn tới vung tay vung chân thì 'rầm' một tiếng đinh tai. Cánh cửa buồng vệ sinh cuối cùng bị người th/ô b/ạo đạp ra. Cánh cửa va thẳng vào tường khiến bản lề cũ kĩ vang lên mấy âm thanh lách cách. Gã đàn ông cao to lực lưỡng bước ra, mái tóc vàng rối tung che đi đôi mắt, nhưng khí chất nguy hiểm vẫn tỏa ra quanh người gã không thể áp chế được, như dã thú vừa thoát khỏi lồng, chuẩn bị một cuộc tàn sát.
Tầm Hà ngơ ra vài giây, tôi thấy rõ ràng cậu ta đã run lên, h/oảng s/ợ với khuôn mặt tái mét. Cậu ta cũng biết gã đàn ông này rất nguy hiểm, vì vậy muốn xoay người bỏ chạy. Tuy nhiên trước khi rời đi Tầm Hà còn quay đầu nhìn tôi cảnh cáo, nghiến răng thì thầm:
"Chờ đến khi mày lết về lớp học thì mày ch.ết chắc!"
Câu nói cùng hành động chỉ vài giây, nhưng nhiêu đó cũng đủ hại cậu ta. Gã đàn ông với thân hình săn chắc kia thoắt cái đã bước đến cạnh mà không gây ra tiếng động, nhanh như chớp túm lấy đầu tóc của Tầm Hà và dùng lực quật ngã, đ/ập mạnh đầu cậu ta xuống đất.
Tầm Hà không kịp kêu rên tiếng nào đã ngất lịm đi.
Má.u từ trán cậu ta chảy ra lênh láng trên sàn, hoà cùng vài vệt nước rồi dần lan rộng. Trên trán Tầm Hà xuất hiện vết thương dữ tợn, da ngoài rá/ch một vết lớn khiến má.u thịt lẫn lộn. May mắn khá nặng nhưng như thế chưa đủ để khiến cậu ta ch.ết ngay lập tức. Cale kéo đ/ứt cái cà vạt cậu ta đang đeo, đơn giản quấn quanh trán Tầm Hà vài vòng để cầm má.u. Xong, gã đứng lên và tiến về phía tôi.
Cơ thể gã che khuất ánh sáng, toàn bộ bóng đen đổ ập xuống phủ lên người tôi. Tôi nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống, căng thẳng nhìn chằm chằm gã. Phải biết Tầm Hà không phải dạng người nhỏ con, vậy mà bị gã giải quyết dễ dàng như vậy, gần như chẳng tốn bao sức lực.
Vậy nếu gã muốn gi.ết tôi, chỉ cần mạnh tay bóp nát là tôi vỡ vụn từng mảnh.
Không, gã sẽ không làm thế.
Cale luôn khiến người khác sợ hãi trước uy lực của gã. Tôi cũng không ngoại lệ, giờ phút này linh h/ồn như bị dày vò, chân run lẩy bẩy đến mức không thể đứng lên, mồ hôi vã ra đầy trán. Cale chợt vươn tay về phía tôi. Theo bản năng tôi nhắm tịt mắt lại, sau đó một thứ mỏng manh mềm mại chạm vào đầu mũi tôi, mở mắt ra mới phát hiện Cale đang cầm khăn giấy lau sạch má.u mũi dính nhem nhuốc trên mặt tôi.
Động tác có hơi mạnh bạo, nhưng ít ra so với những kẻ b/ắt n/ạt kia thì đã nhẹ nhàng hơn nhiều lắm, vì ngoại trừ thấy ngứa thì tôi không thấy đ/au.
Cale nghiêng đầu, đôi mắt xanh của gã nhìn cái cổ trẵng nõn của tôi lộ ra sau lớp áo ướt đẫm, ánh nhìn dần tối đi, thậm chí còn liếm răng nanh với vẻ thèm khát.
Tôi run lên nhè nhẹ, lồm cồm bò dậy, lúc đứng lên còn hơi loạng choạng suýt ngã lần nữa.
Cale nháy mắt với tôi, xách cổ Tầm Hà đang ngất xỉu, nói:
"Quay về lớp học đi."
Tôi gật đầu, liếc qua Tầm Hà một cái rồi xoay người chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Bình luận
Bình luận Facebook