Tôi hiểu rõ bản thân, không phải loại người chịu thiệt. Mười năm trước hay mười năm sau cũng vậy.
Nên lão già này nhất định sẽ trả th/ù việc tôi hôn Ninh Du của mười năm sau.
Nhưng đó là Ninh Du của tôi, không phải công cụ hắn dùng để b/áo th/ù tôi.
Tôi gằn giọng cảnh cáo: "Tránh xa Ninh Du ra!"
Giang Tự đương nhiên không chịu thiệt, nắm đ/ấm đang định đ/á/nh trả thì bị Ninh Du chạy tới ngăn lại: "Đánh nhau nữa là tôi đuổi cả hai ra khỏi nhà đấy!"
Anh vội kiểm tra vai tôi, giọng khẽ hỏi: "Có đ/au không? Không trật khớp chứ?"
Tôi lắc đầu.
Ninh Du thở phào, quay sang nhìn Giang Tự kia với ánh mắt phức tạp: "Em ấy...em ấy trẻ con hơn cậu nhiều như vậy, đừng để bụng."
Giang Tự lẩm bẩm rồi đưa vết m/áu khóe miệng ra khoe, cố tình khiêu khích: "Em cũng là cậu ấy mà, Ninh Du. Anh không xót sao?"
Tôi lập tức nổi gi/ận: "Anh—"
"Đủ rồi đấy!"
Ninh Du cáu kỉnh quát: "Hai người có chịu dừng lại không?!"
Tôi và Giang Tự kia đồng loạt im bặt.
Ninh Du đ/au đầu nhìn mảnh vỡ cốc cà phê trên sàn, thở dài nói với Giang Tự Kia: "Hay cậu về đi, hoặc đưa phiên bản Ninh Du kia đến đây. Hai Giang Tự hành hạ tôi như thế này thật sự không chịu nổi."
Lời vừa dứt, cả tôi và Giang Tự mười năm sau đều gi/ật mình.
Sao nghe quen thế nhỉ?
Hình như lần trước nghe câu này... là trên giường thì phải?
Bình luận
Bình luận Facebook