Hiện tại cũng coi như là đã ở bên Lâm Yến rồi.
Nhưng rốt cuộc tôi đã dụ dỗ em trai người ta, hiện giờ vẫn chưa dám nói với Lâm Gia.
Trong lòng luôn cảm thấy nếu nói ra, có khi bạn bè cũng chẳng làm được nữa.
Sau khi tôi và Lâm Yến đến với nhau, những chuyện nên làm và không nên làm, ngoại trừ bước cuối cùng thì cơ bản đều làm hết rồi.
Nhưng mỗi lần đến phút quyết định, dù Lâm Yến kìm nén đến mức người run lên, cậu ấy vẫn lập tức ôm ch/ặt lấy tôi:
"Anh đừng động, em một lát là ổn ngay."
Tôi rất khó hiểu: Chẳng phải chúng tôi đã yêu nhau rồi sao?
Dù cả hai đều không có kinh nghiệm, nhưng bước cuối cùng mới là lúc thật sự ở bên nhau mà, sao Lâm Yến luôn nhịn được ở bước này?
Thánh nhẫn nhục hay sao?
Hay là... sức hấp dẫn của tôi không đủ?
Không lẽ cậu ấy chán rồi sau khi chiếm được tình cảm của tôi?
Cuối tuần, hai người cùng ra ngoài thử nhà hàng mới mở.
Món vừa dọn lên, đã thấy Lý Liên mặc vest chỉnh tề đi tới từ phía đối diện.
Người còn chưa tới nơi, ánh mắt đã dán ch/ặt vào Lâm Yến, liếc từ trên xuống dưới. Nếu không có người xung quanh, có lẽ hắn ta đã x/é toạc quần áo cậu ấy rồi.
Tôi và Lâm Yến ngồi đối diện, lưng cậu ấy hướng về phía Lý Liên. Thấy ánh mắt tôi đờ đẫn nhìn phía sau, biểu cảm Lâm Yến lập tức thay đổi. Cậu ấy hơi nghiêng đầu, liền thấy khuôn mặt thèm khát của Lý Liên.
"Lâu lắm không gặp, Sương Giáng. Đây là Lâm Yến đúng không? Chào em nhé!"
Chúng tôi đang ở nhà hàng Tây. Lâm Yến liếc nhìn tôi, thấy tôi đang chằm chằm nhìn Lý Liên, mặt cậu ấy đùng đùng tối sầm, ném mạnh d/ao nĩa lên bàn.
Tiếng "cạch" vang lên chói tai khiến cả tôi và Lý Liên gi/ật nảy mình.
"Sao thế?"
"Không muốn ăn nữa."
Cậu ấy đứng phắt dậy cầm túi, nắm tay tôi đi thẳng đến quầy tính tiền. Lúc thanh toán, máy POS gặp trục trặc, tôi để Lâm Yến đợi rồi ra bãi xe lấy ô tô trước.
Xe chưa ra đến cổng đã thấy Lý Liên đang đứng cạnh Lâm Yến nói gì đó. Tôi hạ kính xe, từ xa nghe rõ Lý Liên đang tán tỉnh:
"Sương Giáng người thì tốt đấy, nhưng hơi thiếu chút tình thú. Hồi hai đứa tôi yêu nhau, đến hôn còn chẳng thích..."
Lâm Yến đứng bên cạnh lướt điện thoại, không nhúc nhích. Thấy vậy, Lý Liên chuyển sang chủ đề khác:
"Kể cả lần duy nhất hai đứa tôi đi khách sạn..."
Thấy ánh mắt Lâm Yến đảo qua, Lý Liên lập tức cười tươi như hoa:
"Nói ra cũng buồn cười lắm. Lúc cả hai cởi quần xong mới phát hiện đụng số, haha!"
"Trông Lý Sương Giáng trầm tĩnh thế, tôi tưởng là loại top trầm tính. Ai ngờ lại là bot..."
Khuôn mặt vốn lạnh lùng thậm chí hung dữ của Lâm Yến đột nhiên ngơ ngác. Cậu ấy ngạc nhiên hỏi:
"Bot?"
"Ừm! Nói này Lâm Yến, em có thích người như anh không? Anh thấy hai đứa mình hợp đấy."
Vừa nói hắn ta vừa dí người vào Lâm Yến, tay còn sờ sờ muốn chạm cơ bụng.
Tôi tăng ga bấm còi.
Ánh mắt Lâm Yến liếc về phía xe, không thèm nhìn lại Lý Liên lấy một lần, lập tức lên xe đóng cửa.
Bình luận
Bình luận Facebook