Giữa đông tháng chạp, phố xá vắng tanh. Ngoài trời hơi thở phả ra là thành sương trắng, trong phòng hơi nóng bốc lên nghi ngút. Tạ Hữu An lật miếng thịt đang kêu xèo xèo trên vỉ nướng, c/ắt thành từng miếng nhỏ, gắp vào đĩa cho tôi. Tôi vô tư nhận lấy, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi:
"Nói thật đi, sao năm nay anh chịu về quê ăn Tết thế?"
Tạ Hữu An buông đũa, ngẩng lên nhìn tôi: "Sao? Em được về quê ăn Tết thì anh không được à?"
"Em làm sao so được với anh? Mẹ anh đi đâu cũng khoe khoang, sợ thiên hạ không biết nhà mình có bậc kỳ tài." Tôi nhe răng cười một cái rồi lập tức nghiêm mặt: "Mẹ em bảo năm nay em không về là bà ấy đi nhận con nuôi cho dễ bảo."
Tạ Hữu An lè lưỡi, quay lại chủ đề cũ: "Anh về vì mẹ bảo có chuyện lớn. Bà nói xử lý tốt thì mất một cô bạn thân, xử lý không khéo thì... sẽ có thêm con trai."
Tôi nghe xong lập tức hiểu ra: "Hóa ra anh về vì em? Em là chuyện lớn thế cơ à?" Nghĩ kỹ lại, tôi bất giác phì cười: "Này, nghe xong anh mừng thầm đúng không? Người đàn ông trong mộng của hàng triệu cô gái... Ái chà chà!"
Tôi cúi người nhả miếng thịt đầy mỡ anh nhét vào miệng mình: "Ch*t thật! Nóng quá!"
Anh rót ly nước ấm đẩy sang: "Giấc mơ của hàng triệu cô gái ơi, ăn nhiều vào. Eo em còn nhỏ hơn con gái."
Từ khóa "con gái" khiến tôi tò mò hỏi: "Nói mới nhớ, học cao học bận thế à? Bận đến mức không yêu đương được?"
Tạ Hữu An không ngẩng mặt lên: "Giống em thôi, không muốn tạm bợ."
Tôi nhướng mày, ngạc nhiên: "Ồ, mẹ anh điều tra kỹ nhỉ?"
Quán ăn đã thay mấy lượt khách, bà chủ quán hỏi có gọi thêm đồ không. Nghe chúng tôi từ chối, bà vặn nhỏ lửa than.
Chúng tôi tán gẫu thêm lúc, ăn miếng thịt cuối cùng, uống cạn chén rư/ợu rồi lên đường về.
Bình luận
Bình luận Facebook