Tề Khang có một bí mật, anh thích em trai của bạn thân mình.
Nói thật, nếu so sánh với đám bạn của anh, Đàm Dung thật sự rất bình thường, nhưng anh lại thích.
Thích bộ dáng ăn uống đầy nghiêm túc của cậu, thích cách cậu dịu dàng đối xử với mèo hoang, thích sự hiểu chuyện săn sóc của cậu, thích vẻ ngốc nghếch khờ khạo của cậu, thích ánh mắt long lanh khi vui vẻ của cậu…
Tề Khang thích Đàm Dung, thích từ lúc đi học.
Hồi đó hầu như lần nào ra chơi Đàm Tông cũng kéo Đàm Dung theo, ban đầu nhóm bọn họ không quen, nhưng cũng dần thích ứng với sự có mặt của cậu.
Mà Tề Khang cũng bất tri bất giác mà thích cậu, nhưng anh không dám nói, sợ khiến Đàm Dung bối rối, vì vậy việc tỏ tình vẫn luôn kéo dài mãi, cho đến khi nghe tin Đàm Dung bị đ.á.n.h g.ã.y chân.
“Sao lông mày của mày còn nhăn hơn cả thằng anh ruột như tao thế.”, Đàm Tông cười trêu chọc anh.
“Vì sao?”
“Haizz, thằng bé nói nó thích con trai.”, Tề Khang nghe xong ngây ngẩn cả người.
Đàm Dung thích con trai?
Trong lòng anh mừng như đ.i.ê.n, lâu đến vậy, cuối cùng tấm lòng của anh cũng có thể tỏ bày.
Nhưng sau sự vui mừng chính là sự khủng hoảng.
Theo tính cách của Đàm Dung, chắc chắn vì cậu đã có người mình rất thích nên mới công khai, người đó là ai?
“Dù sao cũng chẳng phải mày.”, trong lòng có một âm thanh nói với anh như vậy.
Đúng vậy…dù sao cũng chẳng phải mình…
Thái độ của Đàm Dung với mình cũng không quá thân thiết, thậm chí có chút khách sáo, rõ ràng có thể trò chuyện cười đùa với người khác nhưng lại im lặng khi đối mặt với mình, thậm chí đôi khi còn không thèm nhìn mình lấy một lần.
Anh cảm thấy Đàm Dung gh/ét anh.
Thì ra có chuyện còn đ.a.u lòng hơn việc người mình thích g.h.é.t mình, đó là người mình thích đã thích người khác mất rồi.
Tối hôm đó anh uống r.ư.ợ.u đến say mèm, tỉnh r.ư.ợ.u thì vẫn tiếp tục thích Đàm Dung, nhưng chuyện tỏ tình đã bị vùi vào một góc.
Cũng chẳng làm gì được, thích lâu đến vậy, đâu thể nói buông là buông.
Anh đi theo Đàm Tông thăm Đàm Dung rất nhiều lần.
Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu mà lòng quặn thắt, anh đ.a.u lòng vì thấy Đàm Dung bị thương, cũng đ.a.u lòng vì Đàm Dung thích người khác.
Một lần sau khi cùng Đàm Tông đi thăm Đàm Dung, trên đường về nhà, anh luôn nghĩ đến những vết b.ầ.m t.í.m trên người Đàm Dung khi cậu vô tình để lộ ra trong lúc xoay người.
Anh biết, đó là do cha Đàm đ.á.n.h.
Phải đ.a.u đến mức nào mới khiến Đàm Dung phải rít lên khi xoay người như vậy.
Buổi tối khi cả nhà đang ăn cơm vui vẻ, anh đột ngột nói rằng “Con thích con trai.”
Động tác của mọi người đột nhiên im bặt, lặng thinh như tờ, không khí dường như đặc lại.
Nhưng sau tiếng “Ồ” của chị gái, không khí bỗng sinh động trở lại, sự nặng nề nháy mắt tan biến hết.
Nhìn vẻ mặt như thường của cha mẹ, anh có chút khó hiểu.
“Chị mày biết việc mày thích con trai từ lâu rồi nhé.” Chị gái bình tĩnh nói. “Đúng rồi”, mẹ tiếp lời: “Từ bé đến lớn chưa thấy con yêu ai bao giờ, không cả để ý đến mấy bạn nữ xinh đẹp.”
Tề Khang công khai nhẹ nhàng thế đó.
Anh vốn tưởng là gió tanh mưa m.á.u, ai ngờ lại là chim hót hoa thơm.
Đáng lẽ anh nên vui mới đúng, nhưng trong lòng lại càng đ.a.u hơn.
Anh đ.a.u lòng cho Đàm Dung, vì sao cùng là công khai xu hướng t.í.n.h d.ụ.c mà Đàm Dung lại phải chịu khổ đến vậy, vì sao?
Sau khi xuất viện Đàm Dung liền dọn ra khỏi nhà, thỉnh thoảng Đàm Tông vẫn dẫn theo Đàm Dung tham gia mấy cuộc tụ hội bạn bè, lần nào Tề Khang cũng nhân cơ hội đó để tranh thủ khi mọi người không để ý mà nhìn lén Đàm Dung.
Nhìn thôi cũng được, anh nói với bản thân mình như vậy.
Hôm nọ Đàm Tông có việc phải đi công tác, anh liền “tốt bụng” giúp Đàm Tông mang đồ sang cho Đàm Dung.
Dựa theo địa chỉ mà Đàm Tông đưa, Tề Khang cũng chẳng biết hôm nay mình đã chỉnh đi chỉnh lại quần áo bao nhiêu lần, anh hít sâu một hơi rồi nhấn chuông, cửa mở ra, để lộ bóng hình của Đàm Dung.
Đối phương nhìn thấy anh thì mở to hai mặt, dường như rất kinh ngạc.
“Đàm Tông đi công tác rồi, nó nhờ anh mang cái này đến cho em.”
Đưa đồ cho Đàm Dung xong, sau khi Đàm Dung nói lời cảm ơn, hai người im lặng không nói gì. Ngay khi Tề Khang định ra về, anh nghe thấy giọng nói khe khẽ của Đàm Dung: “Anh có muốn…vào ngồi một chút không?’
Ánh mắt Tề Khang sáng lên, trong lòng kích động không thôi nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh: “Ừm.”
Nghĩ mình đồng ý hơi nhanh, giọng nói hơi nhẹ nhàng, sợ cảm xúc của mình bị lộ ra ngoài, Tề Khang đỏ mặt cúi đầu đi theo Đàm Dung vào nhà.
Anh không thấy vành tai của Đàm Dung cũng đang đỏ bừng.
Bình luận
Bình luận Facebook