Visa đi New Zealand không m ấ t nhiều thời gian để hoàn tất, tôi lên chuyến bay đến đó, không mang theo gì cả.
Khi đáp xuống, tôi vào siêu thị và m/ua hai quả táo đỏ mọng New Zealand.
Tần Vô Nguyệt nói đúng, chúng không ngọt, không ngon chút nào.
Chỉ là, vì dán nhãn của một đất nước xa xôi, chúng từng đại diện cho một thế giới lý tưởng mà chúng tôi từng khao khát.
Tôi bước đi dưới ánh hoàng hôn của vùng đất xa lạ, nhận ra hoàng hôn nơi đây cũng chẳng có gì khác biệt.
“Nhìn xem, thực ra nơi này cũng chẳng xa xôi, chỉ cần ngồi máy bay là tới.”
Tôi khẽ nói, “Chỉ là trong hành trình cuộc đời rối ren, mòn mỏi của chúng ta, chưa bao giờ có một lựa chọn như thế.”
Tôi lấy ra toàn bộ số tiền còn lại, đưa cho một tài xế, nhờ ông chở tôi đến chân núi Cook.
Rồi tôi bước đi mãi, đi mãi vào trong, nơi có một hồ băng lặng lẽ, ánh chiều tà đỏ rực chiếu lên mặt hồ, giống như dòng sông Tứ Thập năm nào dưới ánh hoàng hôn.
Nơi tôi chọn cho mình, chính là đây.
Khoảnh khắc mặt nước lạnh giá của hồ băng nhấn chìm cơ thể, tôi lại thấy cảnh tượng trên ban công đỉnh núi đêm đó.
Tần Vô Nguyệt b ó p c h ặ t cổ tôi, đôi mắt đẫm lệ m á u t r ừ n g t r ừ n g nhìn tôi.
Trong đôi mắt ấy, không có h ậ n t h ù, không có tình yêu, chỉ còn lại sự c/ầu x/in vô tận.
Xin em, xin em, xin em…
Xin em, cùng anh xuống đ ị a n g ụ c.
“Xuống đ ị a n g ụ c với anh đi, Triệu Nguyệt.”
Tôi mở miệng, nước từ hồ băng tràn vào miệng, vào mũi.
Tôi đáp lại: Được.
(Kết thúc)
Bình luận
Bình luận Facebook