Mọi người trong sân đều đứng hình, ông tôi cũng đờ mặt ra.
Ông tôi nhíu ch/ặt lông mày: "Không thể nào, tôi nhớ rõ con lợn nái này chưa được phối giống bao giờ."
Bà tôi cầm kéo c/ắt dây thừng buộc trên mình lợn: "Mau, dồn nó vào chuồng, để nó đẻ xong đã."
Mấy người hợp sức mãi mới đưa được con lợn vào chuồng.
Bà tôi nói: "Xem trí nhớ ông kìa, chắc bắt nhầm rồi."
Ông tôi lắc đầu: "Không đời nào, không thể nhầm được."
Tôn Vọng cười hề hề: "Thế này tốt quá còn gì, có lợn con lại thêm tiền."
"Ừ nhỉ, coi cái bụng này của nó ít ra cũng đẻ tám chín con."
"Biết đâu được chục con."
Mấy người họ tán gẫu trong chuồng lợn, người một câu.
Con lợn nái dường như bị khó đẻ, lợn con mãi không ra.
Bà tôi sốt ruột, cầm kéo xông vào giúp, quay sang tôi: "Tiểu Đậu Tử, đi lấy chậu nước nóng lại đây."
Tôi chạy vội về nhà, với lấy ấm nước. Chú tôi đang ngồi trên giường đọc sách.
Tôi nói: "Chú ơi, lợn nái đẻ này, chú ra xem không?"
Chú tôi đáp: "Lợn đẻ có gì hay ho đâu, chú không đi."
Chú tôi là sinh viên đại học duy nhất trong làng, niềm tự hào của họ Triệu nhà tôi.
Ông bà chiều chú lắm, việc nặng nhọc trong nhà chẳng bao giờ để chú động đến.
Tôi ôm ấm nước chạy vào chuồng.
Bà tôi đang hộ sinh cho lợn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại mới kéo ra được một con lợn sữa. Nhưng con lợn chỉ có nửa thân, nửa kia biến đâu mất tựa như bị vật gì cắn đ/ứt.
Bà tôi đờ người mấy giây: "Bị sao thế này?"
Ông tôi nhảy vào chuồng, bế con lợn lên xem xét: "Nó bị dị tật thôi, xem mấy con còn lại thế nào."
Thím Lý nói: "Hỏng mất một con, sao thế nhỉ?"
Con lợn nái rú lên, tiếp tục đẻ ra một con nữa. Lần này còn kinh khủng hơn chỉ có nửa cái đầu lợn.
Bà tôi nhăn mặt: "Bà đây không tin không có được một con bình thường!"
Vài phút sau, những con lợn tiếp theo đều bị khiếm khuyết, như bị thú dữ gặm xơ x/á/c.
Ông tôi nói: "Trong bụng chắc hết con rồi."
Lời vừa dứt, con lợn nái bỗng rú lên thảm thiết.
Con lợn con này to gấp đôi những con khác.
Bà tôi nắm ch/ặt chân sau kéo ra từng chút một.
Khi lọt lòng, cái đầu lợn con chính x/á/c phải nói là rất giống mặt người còn phủ lớp lông tơ đen lưa thưa.
Bà tôi đứng phắt dậy, hét: "Cái... cái quái gì thế này?"
Ông tôi mặt đen như nhọ nồi, quát: "Chỉ là lợn dị tật thôi, bà ít gặp nên mới thấy lạ."
Tôi ba chân bốn cẳng chạy về phòng, lôi tay chú tôi: "Chú ơi ra xem ngay đi, lợn nái đẻ ra con lợn mặt người!"
Chú tôi đứng hình mấy giây, quăng sách xuống phóng thẳng ra chuồng.
Nhìn thấy lợn con, chú tôi chỉ thốt một câu: "Gi*t ngay nó đi!"
Bình luận
Bình luận Facebook