“Ngay bây giờ.”
Chiếc điện thoại rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Lục Minh đ/è lên ng/ười tôi, vô tội ngước mắt nhìn tôi, lặp lại:
“Thưởng cho tớ đi.”
Tôi ghì ch/ặt cái thắt lưng, đầu óc sắp không còn tỉnh táo.
Trình Hòa chỉ dạy tôi phải giữ khoảng cách với trai thẳng, nhưng cậu ấy chưa từng nói nếu bị trai thẳng đ/è bẹp thì phải xử lý thế nào.
Bị ánh mắt hắn dồn đến đường cùng, tôi đành hỏi:
“Cậu muốn tớ thưởng kiểu gì?”
Lục Minh dùng ngón tay xoa khóe môi tôi, rồi từ từ vuốt lên.
“Cậu không biết hả? Hửm?”
Đúng không?
Có đúng không?
Chắc Lục Minh đã say mèm rồi phải không?
Vậy thì dù đêm nay có xảy ra chuyện gì, hắn liệu có…
Chuông báo động trong đầu vang lên dồn dập, tôi lắc đầu như chong chóng.
Khi mở mắt ra thì phát hiện Lục Minh đã gục trên người tôi ngủ say.
Đột nhiên tôi có cảm giác như vừa chuẩn bị đồng lõa thì phát hiện đối phương là cảnh sát ngầm.
Con người lương thiện trong tôi vội vã thu hồi kế hoạch "bẻ cong trai thẳng bằng th/ủ đo/ạn x/ấu xa", tận tâm dìu người ta lên giường.
Tôi xử lý xong đống hỗn độn này thì đã 1 giờ sáng.
Lục Minh trở mình, quấn lấy tôi như ôm gấu bông khổng lồ.
Tôi giãy giụa đôi chút rồi hoàn toàn bất lực.
Thôi kệ vậy.
Tôi mệt đến mức sắp xỉu rồi, trai thẳng hay cong, 1100 chẵn, tôi đếch thèm quan tâm nữa.
Cuối cùng, tôi nắm tóc Lục Minh, chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó không mộng mị.
Đến khi trời sáng, Trình Hòa dùng cả chân tay đ/ập cửa phòng ký túc xá.
“Mạc Tri Nam! Cậu lên top tìm ki/ếm rồi biết không?”
Tôi gi/ật mình tỉnh giấc khỏi vòng tay Lục Minh, ch*t chắc rồi!
Bình luận
Bình luận Facebook