2.
“Bịch!”
Tôi xuyên qua rào chắn, mông chạm đất, chính thức bước vào nhân gian.
Đây là lần đầu tôi tới một nơi xa lạ.
Chú Không Mắt từng nói, nhân gian toàn những con người đ/áng s/ợ chuyên đ/á/nh đ/ập q/uỷ.
Chân tôi bỗng như có n/ão, run bần bật không kiềm chế nổi.
“Sao mày nhát thế hả?” Tôi trừng mắt nhìn đôi chân.
Chúng chẳng trả lời.
Tôi nhìn quanh, không có người nào cả, chứ đừng nói là kẻ đ/áng s/ợ.
Khung cảnh vắng lặng.
Trước mặt là một quả đồi nhỏ, trên đồi đầy cây cối, dưới gốc có cái hố. Trong hố là x/á/c một cô bé loài người, không còn hơi thở.
Tôi đứng từ xa, dùng cành cây chọc thử.
Cô bé không nhúc nhích. Không nhúc nhích thì sẽ không bất ngờ bật dậy đ/á/nh tôi.
Tôi thở phào, nhớ lại lời chú dặn: nhập vào cơ thể cô bé.
Tôi làm theo.
Một lúc sau, đầu tôi như muốn n/ổ tung, có cảm giác đầy ắp những thứ không thuộc về mình.
Cuối cùng tôi mới nhận ra đó là ký ức của cô bé.
Cô tên Đường Dĩnh, học sinh trường trung học Thượng Dương. Nhà có cha mẹ, anh trai và chị gái.
Nhưng gia đình chẳng thương cô, không cho ăn, không muốn cho đi học. Anh trai và chị gái còn thường xuyên b/ắt n/ạt, ở trường bạn bè cũng vậy.
Đường Dĩnh tuyệt vọng, muốn bỏ trốn, bị phát hiện, cả nhà đ/á/nh đ/ập đến ch*t. Trong ba người ra tay, chị gái Đường Thiến ra đò/n tà/n nh/ẫn nhất.
Chân tôi mềm nhũn, suýt ngã.
Người chị này hung hãn quá, nếu biết tôi là q/uỷ, liệu có đ/á/nh tôi đến ch*t lần nữa không?
Tôi không muốn quay về nhà Đường Dĩnh.
Nhưng ở nhân gian, tôi không quen biết ai. Mà chú Không Đầu cũng đã dặn: phải rèn luyện can đảm.
Đến khi tôi gan dạ rồi, chú sẽ cho ăn món ngọc trân châu trộn đ/á lạnh ngon lành.
Tôi thề, không phải vì thèm món đó đâu… Chỉ là, tôi không muốn để chú thất vọng thôi.
Tôi lần theo ký ức của Đường Dĩnh, đi gần một tiếng mới về đến nhà. Nhìn cánh cổng trước mặt, tôi lấy hết can đảm gõ cửa một cái.
“Giờ khuya lắm, ai đấy?”
Tiếng của chị Đường Thiến vọng ra từ bên trong.
Ch*t rồi, sao lại là chị ấy.
Tôi vội vã xoay người, lưỡi liên tục chớp chớp, suýt nữa lộ ra bản thể. Nhưng đã đến rồi, giờ mà chạy thì thật quá nhát.
Tôi đứng trước cửa, cố kìm lưỡi lại.
Vừa khéo khi lưỡi vừa thu lại, tôi trông như người bình thường, cánh cổng ken két mở ra.
Đường Thiến chằm chằm nhìn tôi bằng hai con mắt cỡ đại, im lặng rất lâu như đang dò xét.
“Chị ơi, em muốn vào.” tôi mở miệng nhỏ nhẹ.
“M/a… m/a à…” tiếng thét chói tai của Đường Thiến vang lên như x/é trời. Tiếng quá to, quá đ/áng s/ợ, tự nhiên đầu gối tôi lại mềm nhũn lần nữa.
Anh trai và cha mẹ Đường Dĩnh cũng chạy ra; bốn đôi mắt họ mở to như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn ai, sợ bị đ/á/nh. Rất lâu sau,khi họ thấy tôi trông như người, đồng tử to dần dần co lại.
“Mày không ch*t hả?”
“Chưa.” tôi vô thức lắc đầu.
Đầu tôi đang vung vượt quá một trăm tám mươi độ, tiến về ba trăm sáu mươi độ thì kịp túm đầu lại.
Chú Không Đầu có dặn, đầu của con người không được xoay tới ba trăm sáu mươi độ.
May mà tôi khôn, bằng không đã lòi bản thể rồi.
Khi tôi bước vào phòng khách, trên bàn chỉ còn lại vài đĩa thức ăn thừa và vài chiếc xươ/ng đùi gà.
Ra khỏi nhà vội quá nên hôm nay tôi chưa kịp ăn. Cái bụng đúng lúc này lại réo ầm ĩ.
“Đói rồi hả?” Đường Thiến ngồi tư thế chỉn chu trên sofa, liếc tôi một cái lạnh lùng.
Tôi bứt rứt đứng trước mặt, cẩn thận gật đầu.
“Đói thì ăn đi, mấy cái xươ/ng trên bàn, chị để cho mày đó.”
Đường Thiến mỉm cười, mắt lộ vẻ coi thường. Tôi vui ngay lập tức. Chị này có vẻ không dữ như trong ký ức.
Bọn q/uỷ chúng tôi ăn tạp, miễn có năng lượng hấp thụ được là được. Tôi nhanh tay với lấy xươ/ng trên bàn, nhưng bị chị Thiến tóm lấy cổ tay.
Chị dùng đũa đẩy xươ/ng rơi xuống đất, nhìn tôi với vẻ kh/inh bỉ: “Bẩn kinh khủng, xuống đất nằm mà ăn.”
Tôi vội bò xuống nhặt, định chộp xươ/ng thì Đường Thiến giẫm lên tay tôi.
“Bảo mày nằm thì nằm cho ngoan đi?”
Chị dúi người xuống, vỗ vỗ lên mặt tôi,, nét mặt ngạc nhiên. “Sao mày ngoan thế, con chó cái nhỏ?”
“Là chị bảo em ăn mà.” tôi ngẩng đầu, cười nịnh.
“Rốt cuộc mày bị làm sao mà phát đi/ên thế?”
Bỗng Đường Thiến túm cổ áo tôi, đ/è tôi xuống đất thật mạnh. “Khi trước còn dám chống đối chị thế nọ thế kia, giờ sao ngoan ngoãn thế?”
Đường Thiến nhìn tôi chăm chăm. Ánh mắt chị bỗng trở nên cực kỳ đ/áng s/ợ, như muốn nuốt sống con m/a này.
Ký ức trong đầu tôi chưa hòa nhập hoàn toàn, tôi không hiểu vì sao chị đột nhiên lại hung dữ như vậy.
Hoảng quá, tôi vội chui vào nhà vệ sinh trốn.
Chương 9
Chương 12
Chương 7
Chương 6
Chương 14
Chương 5
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook