Tôi ngồi trên con tàu đ/âm phải đ/á ngầm.
Nước biển tràn vào ồ ạt, thân tàu chìm nghỉm hơn nửa.
Tôi không kịp giành chỗ lên thuyền c/ứu sinh, rơi xuống làn nước lạnh buốt.
Tôi thấy một Giao Nhân đang nhìn mình chằm chằm từ xa.
Đôi đồng tử đen tuyền vô h/ồn, cái lạnh thấu tận xươ/ng tủy.
Hắn khẽ mấp máy môi với tôi.
Phun ra một chuỗi thứ ngôn ngữ khó hiểu của Giao Nhân.
(Tiếng Giao Nhân) “Vị thần sắc đẹp của biển cả ban tặng."
Đó là hình ảnh cuối cùng đọng lại trước khi ý thức tôi chìm vào hư vô.
Đuôi bạc lấp lánh giữa làn nước biển xanh thẫm.
Thân người đuôi cá, đẹp đến nao lòng.
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
Bình luận
Bình luận Facebook