Cô gái tên là An Thu, là thiên kim của Tập đoàn An thị ở thành phố Hải Quỳnh.
Sau khi lên bờ, trải qua cấp c/ứu, người đã tỉnh táo trở lại.
Thế nhưng tôi lại rất lo lắng.
Vì sao cô ấy bị một con lệ q/uỷ quấn thân được?
Thông qua việc tôi đ/á/nh nhau với con q/uỷ đó.
Tôi biết được đạo hạnh của cô ta rất cao.
Một lòng chỉ muốn khiến An Thu ch*t.
Nếu như hôm nay là người khác đến c/ứu cô ấy.
Sợ là cũng sẽ bị liên lụy.
“An Thu à! Sao cậu lại ngốc như vậy chứ! Vì một thằng phụ lòng mà muốn t/ự s*t hả?”
Sau lưng truyền đến một tràng tiếng khóc lóc đ/au lòng.
Tôi quay đầu lại nhìn, chính là người phụ nữ ban nãy ở trên bờ kêu c/ứu mạng.
Trên khuôn mặt của cô ta tràn ngập sự lo lắng hãi hùng, ôm chầm lấy An Thu vào lòng khóc nức nở.
Tôi rất hiểu tâm trạng tìm lại được thứ đ/á/nh mất này.
Nên đã hơi hơi lùi ra xa.
An Thu nhẹ nhàng vỗ lưng Phùng Lệ Lệ.
“Này là t/ai n/ạn bất ngờ, tớ bị sóng biển cuốn đi, tớ chưa hề muốn t/ự s*t.”
Phùng Lệ Lệ lau má mình: “Cậu dọa tớ sợ ch*t rồi đấy!”
Hai người ổn định tâm trạng, cùng đỡ nhau đứng dậy, Phùng Lệ Lệ vươn tay ra phía tôi: “Cảm ơn anh nhé, nếu không phải anh dám làm việc nghĩa, thì e là cô ấy… xin hỏi anh tên là gì?”
Cô ta nghẹn ngào cuống quít chuyển chủ đề.
Có lẽ là nhớ lại chuyện vừa rồi nên vẫn còn sợ.
Tôi cười nắm tay cô ấy: “Hạ Chi Tầm.”
Bỗng nhiên một luồng oán khí nhàn nhạt lao về phía tôi.
Tôi ngạc nhiên chăm chú nhìn Phùng Lệ Lệ, nhìn đi nhìn lại mãi.
Trên người cô ta không có h/ồn m/a, vì sao quanh người lại có oán khí?
Nếu không phải do tiếp xúc với cô ta thì tôi cũng không phát hiện ra được điều này.
Lẽ nào là bị dính khi ở cùng với An Thu sao?
Tôi thất thần trong chốc lát, quên mất cả buông tay.
Sắc mặt của Phùng Lệ trở nên khó coi có thể thấy rõ được bằng mắt thường.
Cô ta cố gắng rút bàn tay bị tôi nắm ch/ặt ra.
Trợn trừng mắt với tôi.
“Tôi nể tình anh là ân nhân c/ứu mạng của An Thu, còn muốn xin anh cách thức liên lạc để bày tỏ cảm ơn.”
“Bây giờ xem ra không cần nữa rồi!”
Trong giọng nói của cô ta chất đầy sự kh/inh thường.
Tôi cảm thấy có lỗi do mình thất lễ.
“Thật sự xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy…”
Tôi đang định giải thích, cô ta lại quay sang kéo An Thu bước nhanh rời đi.
“Cái cớ bắt chuyện vụng về như này mà cũng có thể nghĩ ra được.”
Cô ta làu bàu thì thầm, An Thu bị cô ta kéo đi cũng lảo đảo mấy bước.
Tôi nghẹn lời ngay lập tức, Phùng Lệ Lệ này còn rất tự luyến nha.
Nghĩ thì cũng là do tôi thất lễ trước nên cũng không có ý định so đo với cô ta.
Bình luận
Bình luận Facebook