Bà ngoại tôi có một thói quen x/ấu, bà thích đi “cư/ớp hỉ” trong đám cưới của người ta.
Mỗi lần tôi khuyên ngăn, bà chỉ thở dài:
“Ngoại cũng chỉ muốn sống thêm vài năm, để còn bầu bạn với cháu.”
Một đêm, bà mặc áo đỏ lại ra ngoài cư/ớp hỉ.
Nhưng khi trở về, bà đã phát đi/ên.
Tôi tìm đến nhà hôm đó tổ chức tiệc cưới, hỏi rõ nguyên do.
Đối phương kinh ngạc:
“Chúng tôi kết âm hôn mà, hôm đó không có mời khách nào cả!”
“Bà ngoại cô… rốt cuộc đã cư/ớp hỉ của ai?”
1
“Bà ơi, bà cứ ở nhà, con ra ngoài có chút việc.”
Tôi kéo bà ngoại vào phòng, thu hết những vật sắc nhọn trong phòng.
Bà ngồi trên giường, ngây dại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt vô h/ồn, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng khi tôi ghé sát lại, thì không nghe thấy gì hết.
Tôi thở dài, bước ra ngoài, khóa trái cửa lại.
“Bốp”
Tiếng động mạnh vang lên, tôi gi/ật mình.
Bà đ/âm sầm vào cửa, tiếng va đ/ập rất mạnh, miệng không ngừng mắ/ng ch/ửi:
“Tại sao nh/ốt tao?! Mở cửa! Con tiện nhân này, mày muốn hại tao à? Ha ha ha…”
Nghe những lời đó, mắt tôi cay xè.
Từ nhỏ tôi đã mồ côi cha mẹ, sống cùng với bà ngoại.
Bà chưa bao giờ nói tôi khó nghe như vậy.
Nhưng tôi không trách, tôi biết bà đã bệ/nh rồi.
Sau lưng, tiếng mắ/ng ch/ửi dần nhỏ đi, thay vào đó là khúc hát quái dị, âm điệu rờn rợn.
…
Bà tôi vốn là một người tốt, chỉ có thói quen x/ấu là đi “cư/ớp hỉ”.
Mỗi khi cô dâu chú rể bước vào lễ đường, bà lại cố tình chen vào, chắn đường hay vượt lên trước, muốn “cư/ớp” vận may của đôi trẻ.
Việc này khiến không ít người khó chịu, bầu không khí vui vẻ bị phá hỏng.
Tôi thường phải thay bà xin lỗi, rồi khuyên nhủ bà đừng tái phạm.
Mỗi lần như vậy, mắt bà lại đỏ hoe:
“Mạn Mạn, ngoại biết là không tốt, nhưng ngoại già rồi, chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa. Ngoại đi rồi, cháu chỉ còn một mình, ngoại không nỡ xa cháu. Ngoại chỉ muốn nhờ cư/ớp hỉ để sống thêm một thời gian…”
Nghe vậy, tôi nghẹn lời, không thể nói thêm gì.
Ba hôm trước, bà ngoại mặc áo đỏ ra ngoài.
Hôm đó tôi tăng ca, không có ở nhà.
Bà nhắn tin bảo đi uống rư/ợu cưới, xong sẽ về.
Tôi dặn bà đừng cư/ớp hỉ, bà hứa.
Nhưng đến tận nửa đêm, bà mới về nhà, từ đó bắt đầu trở nên bất thường.
Nửa đêm bà thường đứng cạnh giường tôi, ánh mắt quái dị.
Khi thì phát đi/ên la hét, khi thì òa khóc, có lúc chẳng nhận ra tôi.
Tôi vội đưa bà đi bệ/nh viện.
Khám xong, bác sĩ khuyên tôi nên bà vào viện t/âm th/ần.
2
Tôi nghi ngờ đêm đó bà đã bị gì đó kí/ch th/ích nên mới phát bệ/nh.
Tôi xin nghỉ việc để điều tra.
Theo tin nhắn bà gửi, tôi tìm đến phố ẩm thực Tùng Lâm, mới bốn giờ chiều nơi này đã nhộn nhịp.
Ở đây bà ngoại của tôi có quen ba gia đình.
Tôi đi từng nhà để hỏi.
Hai nhà đầu, con cháu đều yên bề gia thất, không thể có cưới xin.
Họ chỉ về quán bánh bao chiên cuối phố nói:
“Cháu gái nhà lão Diêu nghe nói sắp gả, mấy hôm nay quán đóng cửa. Có lẽ trong nhà có việc. Cô qua hỏi thử đi. Nhưng cũng thật kỳ quái, cưới hỏi sao chẳng báo tin cho chúng tôi?”
Tôi cũng thấy lạ, nhưng vẫn đi.
Đến nơi, vừa đúng lúc gặp một bà lão tóc bạc bước ra.
Trong tiệm lạnh lẽo, không khí chẳng giống sắp có tiệc vui.
Tôi tự giới thiệu, sau đó kể chuyện của bà ngoại.
Bà ấy bối rối phủ nhận:
“Đêm đó tôi không thấy bà ngoại cô đến đây!”
Nhưng lại không phủ nhận trong nhà có hỉ sự.
Tôi nói thêm:
“Có thể người khác mời, đông quá bà không chú ý chăng?”
Nghe vậy, mặt bà trắng bệch, liên tục lắc đầu:
“Không phải, không có… không thể là ở nhà tôi! Cô đi hỏi chỗ khác đi.”
Thấy tôi năn nỉ, bà do dự một lúc, cuối cùng kéo tôi vào hậu viện.
Trong căn phòng tối, trước mắt tôi là một tấm di ảnh đen trắng.
Cô gái trong ảnh chỉ hơn hai mươi, dung mạo thanh tú, nụ cười ngọt ngào.
Bà lão rơm rớm nước mắt:
“Đây là Diêu Linh, cháu gái tôi. Nó đi làm xa bị t/ai n/ạn, th* th/ể mới được đưa về tuần trước.”
Tôi rùng mình, nhìn di ảnh.
Bà lại nói, như trấn an bản thân:
“Chồng tôi sợ nó cô đơn, nên tìm cho nó một mối âm hôn. Bên kia là một thanh niên làm ở xưởng, bị máy cán ch*t, tính tình thật thà, cũng hợp với cháu tôi.”
Tôi ngây ra:
“Vậy hôn lễ diễn ra khi nào?”
Bà đáp:
“Đúng ba hôm trước. Chỉ có người nhà, nào dám mời ai khác? Bà ngoại cô gặp chuyện chắc chắn không liên quan đến chúng tôi!”
Bà nói xong liền vội vã đuổi khách.
Tôi ra ngoài, nhìn xung quanh.
Ánh mắt dừng lại ở camera giám sát ở quán trà sữa bên cạnh…
Bình luận
Bình luận Facebook