8.
Từ lúc bị bắt về sơn trại làm vợ lẽ, vì không được sủng ái nên các bà vợ khác luôn mắt nhắm mắt mở không thèm để ý đến ta. Chỉ có Lâm Như Nguyệt đều đặn thường xuyên đến gây sự.
Nàng là vợ lẽ thứ hai mươi, đứng trước ta một bậc, tuổi lại kém hơn. Ban đầu nàng là con thứ một gia đình thương nhân, sau bị lão Vương bắt đến. Nàng cũng có tí ưa nhìn, yêu kiều linh động, phấn son tí là như hoa mai rực rỡ, nhưng xui xẻo nhan sắc nàng lại không phải gu lão Vương, hơn nữa lão lại có nguyên tắc không chơi người dưới mười tám. Lão ta vừa nạp nàng vào, biết nàng chỉ mới mười sáu thì vứt qua một bên, cái đêm miễn cưỡng gọi là tân hôn thì lại ngủ với vợ lẽ khác, sau đó chưa đầy nửa tháng lại linh đình rước ta về. Dù ta vào sau, nhưng lão Vương lại ưu ái ta hơn, tuy không đụng vào nhưng dựng riêng nhà nhỏ cho ở, cơm nước đưa tới không thiếu. Còn Lâm Như Nguyệt dù vào trước, cùng một hoàn cảnh nhưng lại phải ở chung nhà với vợ lẽ thứ mười lăm, sống như một con hầu. Nàng th/ù gh/ét tất cả lại không đủ sức đấu với mấy vợ lẽ khác, vậy nên chỉ còn cách nhắm đến ta mà trút gi/ận.
Chẳng biết may mắn hay xui xẻo mà vào sinh nhật thứ mười bảy của nàng, lão Vương thấy nàng cũng xinh đẹp nên mới cho ra ở riêng, ban cho chút trang sức rồi hứa hẹn khi nàng đủ mười tám sẽ sủng ái nàng.
Vậy nên dạo gần đây nàng được tí sủng mà kiêu, liên tục tới khoe mẽ với ta.
Ta nhìn hộp cơm thừa nàng vừa vứt xuống, mới ăn qua bao đùi gà thịt heo thịt dê, nhìn tí cơm này chả thèm đụng. Vậy nên ta đạp văng hộp cơm đi, kh/inh khỉnh bảo:
“Đa tạ ý tốt của Như Nguyệt muội, nhưng mà muội vẫn nên đem về để dành cho bữa tối thì hơn.”
“Ai nha, người ta đã quan tâm đến ngươi, ngươi còn bày đặt giả vờ giả vịt gì chứ.” Lâm Như Nguyệt che miệng cười khúc khích “Ai chả biết ngươi vừa lãnh thêm một cục n/ợ kia, không biết hắn thế nào rồi? Có giúp gì được…”
Nàng nói chưa dứt, Tạ Ngọc Lẫm đã quay đầu lại dùng ánh mắt sắc bén liếc qua nàng một cái. Tiếng nói của Lâm Như Nguyệt như bị nghẹn trong cổ họng, nàng sững sờ nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt.
Sau đó, hai má nàng dần đỏ lên, ngượng ngùng ngậm mồm.
“Da, nãy Như Nguyệt muội nói gì cơ?” Ta nhìn bộ dạng ấp úng như mắc cục xươ/ng của nàng, ôm bụng dựa vào vai Tạ Ngọc Lẫm cười hả hê “Ngươi bảo người hầu của ta vô dụng á? Xin lỗi nha, hắn vừa đẹp trai lại được việc, ta cảm thấy đã nhặt được một nô lệ cực phẩm, sống rất tốt, không cần muội quan tâm đâu.”
Lâm Như Nguyệt trợn mắt nhìn ta, không dám quay đầu qua đối diện với Tạ Ngọc Lẫm, vội xách váy rời đi như bỏ chạy.
Bình luận
Bình luận Facebook