Tôi không nói rõ với Tần Chấp mà tự mình đặt lịch hẹn với một bác sĩ tâm lý vào chín giờ sáng mai.
Hôm sau, trời mưa nhẹ hạt.
Tôi và Tần Chấp dùng chung một chiếc ô, chia tay trước cổng bệ/nh viện.
Anh ấy không chịu vào, nói sẽ đợi tôi trong xe.
Tôi không ép, một mình bước vào tòa nhà.
Đi thang máy lên, đúng giờ hẹn tôi đến trước cửa phòng tư vấn tâm lý, gõ cửa.
"Mời vào."
Nghe thấy giọng nữ dịu dàng, dễ chịu vang lên từ bên trong, tôi hít một hơi sâu rồi đẩy cửa bước vào.
Sau bàn làm việc là một nữ bác sĩ gần bốn mươi tuổi, đeo kính, tóc buộc đuôi ngựa thấp gọn gàng, trông rất trí thức.
"Xin chào, cậu là Lục Thanh Tự phải không? Tôi là Trần Uyển, bác sĩ tâm lý của cậu. Mời ngồi."
Tôi kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt vô thức hướng ra cửa sổ. Mưa dường như nặng hạt hơn, nước mưa chảy dọc theo kính, để lại những vệt nước đan chéo nhau.
Trần Uyển đẩy nhẹ kính, mỉm cười hỏi:
"Cậu cảm thấy thế nào khi ở đây, có phải hơi xa lạ không?"
Tôi tỉnh lại: "Cũng ổn."
Trần Uyển cười, bắt đầu hỏi một số vấn đề, đều là câu hỏi thông thường như dạo này ngủ nghỉ thế nào.
Tôi lần lượt trả lời, không biết từ lúc nào, mưa bên ngoài đã tạnh. Ánh nắng xuyên qua mây chiếu xuống, in những vệt sáng loang lổ trên mặt đất.
"Câu hỏi cuối cùng, cậu có cảm thấy cảm xúc bản thân bất thường, hoặc không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác không?"
Tôi gi/ật mình, cân nhắc từ ngữ rồi từ từ nói: "Hình như... tôi không hiểu nổi tại sao người khác lại thích mình."
Trần Uyển gật đầu, ghi chép gì đó vào máy tính. Một lúc sau thì ngẩng lên nhìn tôi, giọng ôn hòa: "Chẩn đoán sơ bộ, cậu có thể đang mắc chứng thờ ơ cảm xúc nhẹ."
"Đây là một loại rối lo/ạn tâm lý, nói đơn giản là sự thiếu hụt khả năng đồng cảm, khiến cậu cảm thấy khó hiểu với cảm xúc và tình cảm của người khác."
"Dĩ nhiên đây chỉ là nhận định ban đầu, kết quả cụ thể cần quan sát và phân tích thêm mới x/á/c định được."
Trần Uyển đẩy kính, tiếp tục: "Nhưng cậu đừng lo, chứng thờ ơ cảm xúc không phải là bệ/nh nan y. Thông qua th/uốc men và trị liệu tâm lý có thể cải thiện dần."
Cô ấy đưa tôi một tấm danh thiếp ghi số liên lạc: "Nếu cậu sẵn sàng hợp tác điều trị, tôi hy vọng chúng ta có thể trao đổi định kỳ."
Tôi nhận danh thiếp, cúi xuống nhìn, cảm xúc chẳng mấy d/ao động: "Hóa ra là tôi bị bệ/nh. Tôi cứ tưởng mình sinh ra đã không có trái tim."
Trần Uyển mỉm cười: "Không ai là không có trái tim cả. Chỉ là đôi khi, trái tim bị bọc kín quá, cần thời gian và kiên nhẫn để mở ra."
Ra khỏi bệ/nh viện đã trưa. Tôi nhận th/uốc rồi thẳng bước đến bãi đỗ xe, mở cửa.
Tần Chấp đang ngủ gật trên ghế lái.
Nghe tiếng động, anh mở mắt, ngái ngủ hỏi: "Sao lâu thế? Bác sĩ nói sao?"
Tôi rút tờ giấy chẩn đoán mỏng từ túi ném cho anh: "Tự xem đi."
Tần Chấp đón lấy, nheo mắt đọc kỹ từng chữ. Một lúc sau, anh khó tin nhìn tôi:
"Em... em mắc chứng thờ ơ cảm xúc?"
"Ừ." Tôi đáp, quay mặt ra cửa sổ. Xe cộ trên đường qua lại tấp nập.
Tần Chấp im lặng giây lát, lẩm bẩm: "Thảo nào em luôn không chấp nhận anh, dù ở bên rồi vẫn lúc nóng lúc lạnh. Anh cứ tưởng mình chưa đủ tốt, hóa ra... Em không thể yêu bất kỳ ai... Giá như... Giá như biết sớm hơn, kiếp trước em có lẽ đã không bỏ anh..."
Giọng anh nhỏ dần, đến cuối tôi gần như không nghe rõ nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook