Cậu Bé Đáng Thương

Chương 20.

01/09/2025 20:10

Tôi nghĩ mình vẫn có chút không quen.

Về nhà, thỉnh thoảng tôi vẫn vô thức nhìn về phía phòng của Kỷ Di Tinh, rồi ngay lập tức nhớ ra cậu ấy đã không còn ở đây nữa.

Một hôm, khi tôi đang thay giày trước cửa, tiếng động từ tầng trên vọng xuống.

Tôi dừng tay, đưa mắt về phía phòng cậu ấy, cánh cửa đã mở.

Tôi đứng ch/ôn chân, cảm xúc trong khoảnh khắc ấy mơ hồ đến mức chính tôi cũng không thể cảm nhận rõ.

Nhưng bóng người hiện ra sau cánh cửa lại là chú Lưu, tay bê chậu hoa nhỏ bước xuống.

Ông nói: “Kỷ tiểu thiếu gia đi rồi, hoa trong phòng không ai chăm sóc nên héo hết."

Động tác dở dang của tôi mới tiếp tục, tôi cởi nốt chiếc giày còn lại: "Khoá phòng đó lại đi."

"Từ nay đừng vào nữa."

Chú Lưu nhìn tôi, thông qua biểu cảm, tôi đoán ông muốn hỏi "tại sao".

May là ông không hỏi, vì thật sự tôi cũng không biết trả lời thế nào.

Có lẽ khi khoá ch/ặt căn phòng ấy, tôi sẽ thấm thía hơn sự thật rằng người từng ở đó sẽ chẳng quay về nữa.

Cậu ấy giống như cây non đột ngột mọc lên giữa mảnh đời cằn cỗi của tôi.

Tôi không thích cậu ấy, nhưng vẫn cho cậu ấy đất đai và nước để lớn lên.

Ngày này qua ngày khác quan sát cậu ấy, chẳng cảm thấy có gì nặng nề.

Nhưng khi cái cây ấy biến mất, nhìn vào hố đất nơi nó từng mọc, tôi lại muộn màng nhận ra: Thật sự có chút trống trải.

Trước đây có người xem bói bảo rằng tôi có duyên phận mỏng manh với người thân.

Tôi cũng hơi tin rồi, dù có phải m/áu mủ ruột rà hay không, những người đến bên đời tôi đều chẳng ở được lâu dài.

Danh sách chương

3 chương
01/09/2025 20:10
0
01/09/2025 20:10
0
01/09/2025 20:10
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu