Chương 2. Lên giường rồi.
Nhẫn phải trả nhận leo thuyền khơi rồi.
Hôm nay, đảo, trời mưa gió, lá cọ đung đưa tấm giá trước cửa bị bay. Tối nay có nhiều khách hàng nên khá buồn chán, ngồi nghịch máy tính, yêu cầu nhân dọn dẹp về.
Khi ngoài vứt rác cãi vã truyền đầu hẻm. Đó Nhã ông khác hét ồn Nhã khóc. Sao thế này? lặng lẽ gần.
Hồi đó, Nhã định nhảy xuống t/ự t* được c/ứu, mang về. mới khoảng 20 độ vẫn còn tình yêu. gặp ông yêu mình, bỏ trốn tới đây mặc cho cha mẹ phản đối. tiệc vui chóng tàn, sau tiền tiết kiệm cạn sạch, thằng ông mới lộ thật. Hắn đ/á/nh đ/ập, m/ắng mỏ Nhã, thậm chí còn cưỡng ép làm những việc thẹn.
Khương quay cửa hàng, chai rỗng đ/ập Anh đầu hẻm, kéo Nhã sau mình. Anh bình thủy tinh sắc nhọn ấy họng đối phương: “Mày thử đụng ấy nữa xem nào?”
Thằng ông đó tới mức dám cử động.
Khương nhổ nước “Thằng chó, đi!”
Hắn cam lòng, ch/ửi m/ắng bỏ đi.
Tiểu Nhã mức bật khóc vòng Kiều. Tuổi 20 của chẳng còn tình yêu nữa.
Cách đó xa, ánh đường mờ ảo, cầm bó hoa tay, lựa dừng bước.
*
Sau cơn mưa, trời sáng, hòn sống động trước.
Không khí lành, nước mọi tốt đẹp. đường đai. Gió qua làm áo xanh của bay phấp phới. con qua nơi giao giữa trời, những chú mòng nhanh nhẹn vệt nền trời.
“Này, sao nhanh thế?” giọng quen thuộc vang ngay anh: chút nữa đuổi kịp rồi.”
Là Chu, đạp xe đuổi Kiều.
Khương gi/ật mình, cả xe dừng lại: Anh ấy… à?
“Sao gì?” dừng chống đôi dài xuống đất: “Hay nhớ quá, gặp được sướng phát đi/ên luôn rồi?”
Vẫn mồm mép quá nhỉ.
Hai xe đạp tựa song song thân cây cọ, bờ biển, đi, náo nhiệt vô cùng. bikini sặc sỡ làm khí càng thêm hân hoan, chẳng mấy ai ngước nhìn. nằm bãi cát, nắng. Sóng vỗ bờ, mắt cá hơi nhột.
Hết thảy mọi việc khiến hài lòng.
Bách chống khuỷu cát, nằm ngồi, bắp Kiều, mép quần l/ót của anh.
Hắn muốn đưa xíu nữa, “Nè, giường không?”
“Đấm vỡ mồm giờ!”
“Được thôi, đ/ấm xong chu mỏ tiến gần.
Lần này, vẫn đ/á/nh hắn, tức bật cười.
*
Buổi tối, có ban nhạc hát, nhộn nhịp vô đủ sắc da ánh disco. Trong bầu khí lo/ạn, bị mông. Anh còn chưa kịp phản sau xuất hiện người.
Bách cầm chai đ/á/nh to đầu tên khốn trọc lóc ấy.
Trên nền nhà xảy xô xát, kẻ nát vỗ hò hét, ban nhạc gầm thét có ai đó uống say khóc lóc…
Khỉ gì vậy?
*
Sáng sau đóng cửa dọn dẹp đống bừa bộn, chủ nhân kiệt sức.
“Tiểu Nhã rồi, chúng ta bận quá đi.”
“Sếp ơi, tới lúc chúng ta phải tuyển nhân mới rồi.”
Khương xòe tay, nhún vai: “Nhưng dạo chả có ai sầu đời nhận làm hết.”
Những nhân có quá khứ của kẻ phản diện lần lượt dài khỏi bar. Biết sau về, họ ôn những quá khứ đ/au lòng ấy lần nữa.
Bách ngồi ở hút th/uốc, khóe mắt bị thương, lúc đ/á/nh vẫn chưa lời nào. tìm iodphor sát khuẩn cho băng lại. Cuối cười, duỗi ôm Kiều.
Khương đẩy ra: “Đi đi, đóng cửa rồi.”
Bách làm mà…”
Khương thoát khỏi vòng hắn, nhìn anh: Chỗ nào đẹp, hẹp, mông cong, mỹ nhân thiên hạ!
Ch*t vì trai cái thoải mái!
Hắn đứng dậy, theo sau phòng của Kiều. Anh đứng ngoài luôn giữ cằm ngẩng mà nhìn từng lên.
Cả cười nụ cười của ranh mãnh hồ ly.
“Rầm!” Cửa đóng suýt chút đ/ập trúng sống mũi thẳng của Chu.
Khương áp nghe. cửa có chân. Đột cảm hơi ngượng ngùng, nóng cả lên. Anh hơi thật sâu, đi, khoanh dựa tường, rằng cửa.
Chẳng ai gì hết thảy rõ ràng.
Khương duỗi tay, móc ngón vài vòng góc áo kéo thật mạnh. mỉm cười, thả cả theo lực kéo, phòng. Cửa khóa.
Nụ cuồ/ng nhiệt lửa, đảo, vấp ngã, đ/á đổ đủ loại đồ đạc đường đi.
Trước hết hơi, ôm Kiều, hỏi: mấy em dẫn phòng?”
Khương cười đắc ý: “Nhớ sao được, nhiều lắm, rất nhiều…”
Bách ôm eo, kéo lòng: trước đây em chơi bời lêu lổng thế nay trở đi, được giường thôi!”
Khương cầm lấy hắn, đầu ngón nhướng mày: “Còn tùy biểu tối nay của nữa…”
Bách chịu chịu nổi kiểu trêu này, cúi Kiều, ném giường trèo anh!
*
Nửa đêm, kiệt sức, ngon lành, đôi vai trần lộ ngoài nhìn khuôn say của càng nhìn càng tò mò. Hắn lấy tặng hộp cất ở ngăn tủ đầu giường ra, ngón áp út của anh. mơ mơ màng màng, rụt chăn.
Bách chỉnh chăn, ôm mà ngủ.
Mặt trời cao, mơ màng tỉnh vô thức Anh ngẩn kim cương tay, gi/ật mình quay đầu:
Bách mất rồi.
- Còn -
Bình luận
Bình luận Facebook