Trở tầng 30, tôi hoàn toàn tỉnh táo trở lại, lại cười vang vô tư lự.
Bước đến cửa nhìn thì thấy cánh cửa đang mở.
Cũng phải thôi, khi tôi rời đi, cánh cửa này chưa từng khoá bao giờ.
Họ luôn chờ đợi tôi trở về.
Trong phòng khách, những thành viên già đến trẻ đang ngồi nở nụ cười, bày biện cả bàn tiệc thịnh soạn, pha ấm trà tôi nhất.
Vài người nắm tay tôi dắt đi, đặt tôi ngồi vào trí trung tâm như mặt trăng các vì sao nâng đỡ.
Rồi họ cười hậu "Hai người bạn của con vừa lên đây, chúng đã trao thẻ thăm viếng họ rồi."
"Bây giờ, bảy của con chúng ta."
"Hãy cùng làm gia đình sự trọn vẹn trong nhé!"
Bình luận
Bình luận Facebook