Có một hôm, tôi cũng không biết là hôm nào nữa.
Hiện giờ tôi đã không còn phân biệt được rõ thời gian.
Tôi đi đến sau núi.
Đi mãi đi mãi tôi nghe thấy có người đang gọi tôi.
Tôi quay đầu lại, vậy mà lại là bố với mẹ tôi.
Me tôi đang m/ắng bố tôi, nói bố tôi ngốc ch*t đi được.
Bố tôi hỏi mẹ tôi tại sao lại muốn nhảy từ tầng cao như vậy xuống, chỉ còn lại một mình con trai thì phải làm sao.
Mẹ tôi không trả lời ông ấy.
Tôi biết.
Bà ấy ngoài là mẹ của em trai ra.
Còn là một tội phạm gi*t người.
Khi bà ấy còn sống, luôn có người gọi em trai tôi là con trai của tội phạm gi*t người.
Khi sống sao có những thứ sao cũng không xóa được, ch*t rồi, sẽ có thể biến mất rất nhanh.
Hơn nữa cho dù bà ấy còn sống thì cũng không thể chăm sóc em trai tôi.
Mẹ tôi gọi tên tôi.
Tôi ngẩn người.
Tôi chưa từng nghĩ còn có thể đoàn tụ với họ.
Tôi nghĩ truyền thuyết kia là thật, sau khi ch*t ch/ôn cùng chỗ là có thể gặp nhau.
Có lẽ là em trai tôi, có lẽ là người tốt bụng đã ch/ôn tôi với bố mẹ cùng một chỗ.
Tôi có một câu vẫn luôn muốn nói với mẹ tôi, muốn nói ngay từ năm 16 tuổi.
Tôi vẫn luôn cho rằng không còn cơ hội để nói nữa.
Tôi chạy thật nhanh đến ôm lấy bà ấy.
“Mẹ ơi, có một tin tốt, thầy giáo nói, bệ/nh của em trai có thể chữa khỏi.”
Thế là, nhà chúng tôi, sẽ trở nên tốt hơn.
Bình luận
Bình luận Facebook