Buồn cười thật, đây đúng là điều tôi mong mỏi. Tôi lập tức đẩy Lão Bạch ra ngoài cửa, nhanh nhẹn đóng sập cánh cửa lại.
Sau đêm mất kiểm soát hỗn lo/ạn đó, tôi và hắn đã hình thành sự ăn ý đến mức chỉ cần một ánh mắt đã hiểu ý nhau. Khi thì ở nhà hắn, khi thì khách sạn, nhưng tôi chưa từng ngủ lại qua đêm.
Tôi cảm thấy, cùng Phù Giới nằm chung giường đi ngủ là một kiểu qu/an h/ệ, nhưng thức dậy cùng nhau lại là kiểu qu/an h/ệ khác. Cái trước tôi có thể kiểm soát, cái sau tôi không thể vướng vào.
"Đêm nay đừng về." Phù Giới c/ắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
Tôi quay lại, hắn đang quấn khăn tắm, ánh đèn từ trên cao bị chắn lại, trông như một vị thần. Nhưng vai của một vị thần đàng hoàng lẽ ra không nên có nhiều vết m/áu thế kia. Ờm, tôi cào đấy.
Hắn bắt chước tôi, ngồi xổm ngắm cảnh ngoài cửa sổ: "Thích à? Em có thể ở đây mỗi ngày."
Hắn đã đề nghị điều này không chỉ một lần. Đừng làm đàn em nữa, anh sắp xếp công việc cho em. Đừng ở căn nhà tồi tàn đó nữa, hãy sống cùng anh. Đừng chỉ xoay quanh anh nữa, hãy tìm việc gì đó cho riêng mình.
Tôi chưa từng đồng ý bất cứ điều nào. Chẳng ai quy định làm người phải có chí lớn và hoài bão to t/át, tôi chỉ muốn làm con cámặn có phẩm giá bên cạnh Phù Giới. Nhưng giờ đây, tôi quyết định thả tự do cho chính mình rồi.
"Phù Giới." Hai chữ này xoáy trong tim hơn mười năm, vẫn là lần đầu tiên thoát ra từ miệng tôi.
Hắn rõ ràng cũng gi/ật mình, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng. Thông minh như hắn, chắc đã đoán được điều tôi sắp nói. Nên hắn nắm lấy cằm tôi, bịt kín những lời tôi muốn thốt ra. Rất mạnh, rá/ch da, miệng đầy vị tanh của m/áu.
"Không muốn ở cũng không sao, anh sẽ đến tìm em mỗi ngày. Hôm nay ăn lẩu vui không? Lần sau dẫn anh đi nhé? Không muốn chỉ có hai đứa thì gọi cả bọn A Đinh. Nói mới nhớ, lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn tối? Ngày mai anh hủy cuộc họp, em muốn ăn gì..."
Lần đầu tiên thấy Phù Giới kiệm lời lại nói nhiều thế. Quá nhiều chữ, tôi hoa cả mắt.
Nhắc đến lẩu, tôi lại nhớ miếng viên tôm bị người khác ăn mất. Tôi biết sớm muộn Phù Giới cũng sẽ rơi vào bát người khác như miếng viên tôm ấy. Sớm hay muộn, chuyện tất yếu thôi.
Trước khi tình cảnh của mình trở nên bị động và tệ hại, tôi phải rút lui dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa.
"Phù Giới." Tôi c/ắt ngang lời hắn, "Anh thả em đi."
Ngoài cửa sổ đèn điện sáng trưng, nhưng mắt hắn lại tối sầm lại từng tí một: "Em biết mình đang nói gì không?"
"Em biết, em không muốn tiếp tục mối qu/an h/ệ này nữa." Tôi làm bộ vô tư nhún vai, "Chán rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook