Tin tức về việc Lục Vũ Thâm phát hành quyền đại lý đã lan ra khắp M thành.
Cùng với đó, tôi cũng bị đẩy lên đỉnh cao của mọi tin đồn.
Có người nói Lục Vũ Thâm chưa quên tôi, còn có người nói anh đang đợi cơ hội t r ả t h ù.
Vì năm xưa tôi chính là người vì anh nghèo mà đòi chia tay.
Dù sao những tin đồn trong giới cũng có thật có giả, chẳng ai biết được sự thật.
Mạnh Vận mời tôi đi b a r uống r ư ợ u, cũng mời một bàn mấy cậu sinh viên nam thích chơi.
Những cậu sinh viên gọi tôi là “chị” liên tục, trong khi trò chơi đang rất sôi nổi.
Tôi ngồi ở tầng hai của b a r, nhìn xuống đám đông phía dưới.
Tiếng đ á viên va chạm vào thành cốc nghe lanh canh, tôi uống vài ly mà cảm thấy nhàm chán.
Một vài người bạn trò chuyện mãi lại quay lại đề tài Lục Vũ Thâm.
Tôi ngẩn ngơ nhìn vào màn hình điện thoại, không có mục đích.
DJ của b a r thay nhạc, tiếng hò reo của mọi người tràn vào tai tôi.
“Quay lại.”
Tin nhắn này đến từ Lục Vũ Thâm, tôi vừa mới thêm anh vào danh bạ vài hôm trước.
“Không đến chào hỏi đối tác hợp tác của mình sao?”
Màu xanh đậm trong không gian mờ ảo chẳng thể bắt mắt người khác, nhưng tôi vừa quay lại vẫn nhận ra anh.
Lục Vũ Thâm ngồi ở góc bàn sát tường, ly r ư ợ u trong tay anh d/ao động theo ánh sáng.
Anh giơ tay kính tôi một ly
Giống như một lời mời n g u y h i ể m.
---
Bình luận
Bình luận Facebook