16.
Nhưng mà ngày hôm sau ta vẫn gọi Tiểu Miên.
Bởi vì đêm qua ta đã rất vui mừng nhưng đột nhiên nửa đêm lại tỉnh dậy.
Không đúng, nàng ấy đến từ Đông Am.
Hóa ra nàng ấy đã là nội gián của Ân Duật từ lâu rồi sao?
Ta véo vào gò má mềm mại của mình, ta oán h/ận nói: “Hóa ra người mày rậm mắt to như ngươi cũng làm phản rồi, Tiểu Miên, thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ(*)”
(*)Thành ngữ: có ý là lòng người ngày càng gian trá, bạc bẽo, không đôn hậu chất phác như xưa nữa.
Tiểu Miên h/oảng s/ợ.
Nàng ấy quỳ phịch xuống đất: “Tiểu Miên biết sai rồi.”
Nha đầu ngốc nay, quỳ xuống cũng thành thật quá.
Sức cũng lớn thật.
Ta ngây người đứng không vững.
Nàng ấy xem thường cái ch*t mà chấp nhận mọi sự trừng ph/ạt.
Ta phải dùng sức của chín trâu hai hổ mới kéo được nàng ấy đứng lên.
Khi đứng lên rồi thì Tiểu Miên đã ch*t lặng.
Nàng ấy nhìn ta đầy cảm kích, sau đó nước mắt rơi xuống rồi vừa khóc vừa nói “sau này nô tỳ không dám nữa.”
Mối qu/an h/ệ chủ tớ đang cảm động thì đột ngột kết thúc sau một câu hỏi của ta: “Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Ánh mắt của Tiểu Miên lay động: “Cũng không phải gì khác mà chủ yếu là… gán… gán ghép thôi.”
Ta: ???
Gán ghép cái gì chứ?
Gán ghép bất cứ thứ gì cũng làm hại họ mà thôi.
Ta bật cười: “Ngươi thích gán ghép lắm à, vậy thì chép “Tĩnh Tâm Kinh” đi, tránh cho ngày nào ngươi cũng lãng phí đầu óc.”
Tiểu Miên suýt nữa thì lại ngã xuống: “Điện hạ! Tiểu Miên chóng mặt quá.”
Ta “hừ” một tiếng.
“Vậy được.”
Ngược lại thì ta cũng không muốn trừng ph/ạt Tiểu Miên thật.
Chỉ là ta hám tài nên thích được gán ghép với tiền tài thôi.
Đây cũng không phải là mục đích của ta.
Ta trợn tròn mắt rồi nhìn nàng ấy bằng ánh mắt sắc như d/ao: “Vậy ngươi lấy công chuộc tội đi, chi bằng ngươi làm gián điệp hai mang đi, đi nghe ngóng thử xem đốc công của các ngươi sợ cái gì nhất.”
Tiểu Miên “a” một tiếng.
Nàng ấy nhìn ra phía sau lưng ta rồi nuốt nước bọt nói: “Đốc công của chúng nô tỳ không sợ cái gì cả…”
Ta lẩm bẩm: “Vậy có lịch sử đen nào mà ta không biết không?”
Nàng ấy tuyệt vọng nháy mắt với ta.
Ta: “Mí mắt của ngươi bị rút gân à?”
Ân Duật thương xót nghiêng đầu tựa vào bên cạnh ta dọa ta sợ đến mức nhảy ra xa ba bước.
Hắn cười nói: “Điện hạ muốn biết như vậy à, trực tiếp đến hỏi thần chẳng phải tốt hơn sao?”
“Thần cam đoan thần biết gì nói đó, không biết thì sẽ không nói.”
Ân Duật nói: “Tiểu Miên, lui xuống đi.”
Tiểu Miên muốn trốn lâu lắm rồi.
Nha đầu này ăn cây táo mà rào cây sung.
Quả nhiên phải nghiêm ph/ạt nàng ấy chép “Tĩnh Tâm Kinh” mới được.
Không đợi ta nghĩ cách làm thế nào để làm khó Tiểu Miên thì một đôi tay mang theo hơi lạnh đã c/ắt ngang mạch suy nghĩ của ta.
Ta đ/è nén để không thở dài một hơi: “Đừng có véo ta…”
Giọng nói của Ân Duật trầm xuống: “Không sao.”
“Không phải điện hạ có nhiều chuyện muốn hỏi lắm sao?”
Trong đôi mắt hoa đào của hắn dần xuất hiện một lớp hơi nước mỏng, đuôi mắt của hắn cũng dần đỏ lên.
“Có thể từ từ hỏi trên ghế dài.” Ân Duật nói.
“Là ta cố ý thông đồng với Tiểu Miên để đưa ta đến cửa cho công chúa làm nh/ục, hay là chuyện mỗi ngày ta đều thay công chúa chặn thư bày tỏ được gửi đến cửa?”
Ta dậm chân rồi vội vã ngăn hắn lại.
Ta xin tha nói: “Hôm nay ta còn chưa tắm rửa, xin thứ lỗi.”
Ân Duật nhướng mày: “Không phải chuyển chính rồi sao?”
Ta nhớ đến đôi chân mỏi nhừ của mình, cảm giác đ/au nhức tê cứng của bụng dưới thì ngoan cố nâng cổ lên: “Tam Thư Lục Lễ, có tam môi lục sính không? Không có chứ gì? Đây gọi là vô môi cẩu hợp, bị phụ hoàng biết được thì sẽ bị thắp thiên đăng, tròng lồng heo đấy.(*)”
(*) Hình ph/ạt tội gian d/âm ngày xưa, tròng lồng heo thả trôi sông.
Ân Duật mặt không biểu cảm nói: “Tại sao lại là ta?”
Ta càng nói càng cảm thấy minh chiếm lý, đến cuối cùng vẫn ngoan cố lớn tiếng, cây ngay không sợ ch*t đứng: “Ta là hoàng thân, còn có thể đ/á/nh ch*t ta được sao? Nếu muốn đ/á/nh thì cũng là đ/á/nh ch*t ngài.”
“Khụ.”
Ta không dám tin mà nhìn về phía Ân Duật.
Hắn cười lên trông rất đẹp.
Ánh mặt trời cũng ưu ái hắn nên mạ một lớp vàng óng ấm áp lên đôi gò má của hắn, nụ cười của hắn lộ ra vẻ chân thành, lay động lòng người.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp ngập tràn ánh sáng vụn vặt óng ánh.
“Được, đ/á/nh ta đi, đều xông lên đ/á/nh ta đi.”
Hắn nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn rồi thở dài: “Sao nàng lại vừa thông minh vừa ngốc nghếch thế này?”
Hồng la trướng khởi, xuân tiêu thiên kim.(*)
(*)Lều đỏ dựng lên, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chỉ đêm tân hôn.
Bình luận
Bình luận Facebook