Mục Mục Chi đột nhiên ng/uôi gi/ận, thở dài: "Thôi đi, bản thân làm chuyện x/ấu mà còn cảm thấy ủy khuất à."
Nước mắt của ta cứ thế lăn dài trên mặt. Men rư/ợu chạy lên đến n/ão, ta cũng không quan tâm bộ dạng hiện tại dọa người thế nào, chỉ coi đó như là do s/ay rư/ợu.
Mục Mục Chi dùng ngón tay lau nước mắt cho ta: "Đừng khóc nữa, ta không nổi gi/ận với ngươi nữa là được phải không."
Ta lầm bầm vài câu bằng giọng mũi đặc sệt, thực sự rất x/ấu hổ!
Bình luận
Bình luận Facebook