Tôi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng không nhịn được mà gằn giọng: "Gh/en cái quái gì chứ, con của anh đấy!"
Bách Tịch Xuyên nhìn tôi như nhìn thấy m/a.
Khóe miệng hắn khẽ gi/ật giật.
"Đừng bảo với anh, một Alpha như em lại có bầu."
Tôi biết chuyện này khó tin nhưng đó là sự thật. Tôi thẳng thừng đưa bản kết quả kiểm tra cho hắn xem.
"Giấy tờ đây rồi, không tin thì em cũng hết cách. Nói chung sự tình đã thế này, bàn xem giải quyết thế nào đi."
Bách Tịch Xuyên nhíu mày nhìn chằm chằm tờ giấy, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, hắn "xì" một tiếng rồi hỏi: "Đã nói với bố mẹ em chưa?"
Tôi đáp: "Vẫn... vẫn chưa."
Bách Tịch Xuyên bực dọc xoa trán:
"Gặp phải em, anh đúng là xui xẻo tám kiếp."
"Về nhà, nói rõ với bố mẹ đi. Chờ đấy."
Tôi ngẩn ra, không hiểu ý hắn.
"Chờ cái gì?"
Bách Tịch Xuyên đã đi xa ba mét, chỉ chừa lại bóng lưng: "Đến hỏi cưới."
Hả?
Chẳng lẽ hắn định chịu trách nhiệm, bắt tôi sinh con à?
Thật khó hình dung.
Tôi vội đuổi theo nói: "Thực... thực ra phá đi cũng được."
Bách Tịch Xuyên dừng bước, không hiểu sao lại tức đến bật cười:
"Cố Ôn Nghiêu, anh chưa thấy loại người vô trách nhiệm như em bao giờ."
Nói xong hắn phủi áo bỏ đi.
Tôi đứng sững như trời trồng, không biết làm sao.
Không phải, hắn có ý gì đây? Tôi vô trách nhiệm chỗ nào?
Mẹ kiếp! Gặp phải hắn, tôi xui xẻo tám kiếp mới đúng!
Bình luận
Bình luận Facebook