Thấy Thôi Trình ở Đại học A, phản ứng đầu tiên của tôi là chạy.
Vừa kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời.
Đáng lẽ phải là giờ cơm ngon lành, nhưng tôi lại hì hục chạy như m/a đuổi trong khuôn viên.
Phía sau, bóng người cao lêu nghêu đuổi theo không tha.
Tôi thầm ch/ửi thề, cuống cuồ/ng rẽ vào dãy giảng đường, lao vào phòng học trống.
Cửa chưa kịp đóng đã bị một bàn tay chặn lại.
Bàn tay ấy thon dài, móng c/ắt gọn gàng sạch sẽ, nhưng lại mang sức mạnh kinh người.
Tôi cố hết sức nhưng vẫn không ngăn nổi cậu ấy đẩy cửa từng chút một, sau đó chen lấn vào trong.
Ch*t ti/ệt!
Rốt cuộc ai mới là sinh viên thể chất vậy hả?!
Thôi Trình cao hơn tôi nửa cái đầu, vì chạy nhanh nên hơi thở gấp gáp, cúi nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Cậu chạy cái gì thế?”
Mắt tôi trợn tròn.
Lẽ ra tôi mới là người hỏi câu đó chứ?
Cậu đuổi theo làm gì?
Không thấy tôi đang tránh mặt à?!
Trong lòng gào thét nhưng chưa kịp mở miệng, cậu ấy đã đột nhiên bước tới gần.
Cánh cửa phía sau khép lại.
Tôi lùi về phía sau, eo đụng vào bàn học đầu tiên, ấp úng: “Cậu... Cậu làm gì đấy?”
Cậu ấy khẽ khịt mũi, ánh mắt liếc nhìn xuống gáy tôi: “Sao cậu... Thơm thế? Phân hóa thành Omega rồi à?”
Tôi sững người.
Ai ngờ lời nói đùa ngày xưa lại thành sự thật!
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 12
Chương 7
Chương 20
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook