8.
Tôi ngủ đến mơ màng, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ tôi nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ xuất hiện bên cạnh giường, sau đó trên trán có cảm giác lạnh lẽo.
“Sếp?”
Tôi chật vật cố mở hờ mắt, nhìn thấy bộ đồ được ủi kỹ lưỡng của Giang Dịch nhẹ nhàng dán trên đường nét cơ bụng của anh.
Đôi mắt dịu dàng sau một lớp kính mỏng, bàn tay có khớp xươ/ng rõ ràng chạm vào trán tôi, ngón tay hơi mát, phảng phất một hương thơm thanh khiết.
Mặt tôi soạt một cái liền đỏ bừng.
“Sếp, sao anh lại đến đây?”
“Bởi người nào đó thả thính tôi xong liền bỏ chạy, tôi không vui rồi”.
Giọng điệu của Giang Dịch có vẻ không hài lòng, nhưng khóe mắt và lông mày lại hiện lên một ý cười rõ ràng, anh dùng đầu ngón tay gõ nhanh vào đầu tôi.
“Tôi, tôi, tôi... anh, anh, anh là đồ giả phải không, đừng đùa tôi nữa, sếp, aaaa! Tôi chỉ là một kẻ làm công đáng thương mà thôi.”
“Vậy em có muốn tự mình sờ thử không, xem tôi rốt cuộc là thật hay giả?”
Giang Dịch cười một cách tùy tiện, ánh mắt mơ màng, bàn tay to lớn ch/ặt chẽ giữ lấy cổ tay tôi, sờ lên vòng eo và bụng săn chắc của mình.
“Hơn nữa, là em vẫn luôn chơi đùa anh mà, bảo bảo.”
Bình luận
Bình luận Facebook