Tôi đóng vai chị gái của Thẩm Uyên bao lâu nay, hóa ra anh cũng xem tôi như một thằng em trai.
Lòng tự trọng của tôi tan nát, tôi buồn bực không thôi.
Tôi nói: "Sao không nói thẳng ngay từ đầu, bày đặt gây chuyện rắc rối như thế làm gì?"
Anh đáp: "Anh tò mò thôi, anh muốn biết, nếu làm lại từ đầu thì em có còn yêu anh không."
Thẩm Uyên biết rõ mọi thứ, nên anh luôn cầm sẵn một nắm đất, lúc nào anh cũng sẵn sàng khiến tôi vấp ngã.
Anh cứ thích gọi tôi là "chị", dùng khuôn mặt điển trai đó đến gần tôi, liên tục hỏi tôi: "Vậy kiếp này, em có thích anh không?"
Mặt tôi đỏ bừng nhưng vẫn cố cãi: "Không thích, em..."
Thẩm Uyên nâng khuôn mặt của tôi lên rồi đặt môi xuống.
Anh hỏi: "Vậy chị có thích anh không?”
Tôi trả lời: "Em không..."
Anh lại hôn tôi: "Chị có thích anh không?"
Tôi thì thầm như tiếng muỗi kêu: "Thích..."
Thẩm Uyên hài long rồi xoa đầu tôi, sau đó mỉm cười nói: "Chị à, anh đâu có nói em thừa nhận rồi thì anh sẽ không hôn nữa đâu."
Vẻ đắc ý của anh giống hệt như lúc tôi xách giày cao gót đ/á/nh anh lần đầu tiên.
Bình luận
Bình luận Facebook