Tài xế kéo tôi ra một bên, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu:
“Nếu như cô tiếp tục đi về phía trước nữa thì không thể trở về nữa đâu!!”
Tôi nhìn theo hướng ông ấy chỉ tay, bà cụ vừa nãy kêu tôi theo sau đã biến mất cùng với căn nhà cũ đó.
“Cô tưởng trên chiếc xe này còn có người tốt sao?”
Cảm xúc của tài xế rất tệ: “Nếu như không phải nhờ tôi, bây giờ cô đã trở thành người ch*t thay cho bà già đó rồi!!”
Tôi ngơ người.
“Nếu như chú đã biết cháu ngồi sai xe ngay từ đầu, sao lại không cho cháu xuống xe?”
Tài xế cau mày.
“Tôi cũng muốn cho cô xuống chứ!”
“Có thể xuống được sao?”
“Cô tưởng rằng chiếc xe này muốn xuống là có thể xuống sao?”
Khi tài xế nói chuyện lồng ng/ực phập phồng dữ dội, nhìn thấy được ông ấy có lẽ không phải người ch*t.
Không biết ông ấy từ đâu lấy ra được một bình nước màu vàng đặc, trông rất gh/ê t/ởm.
“Uống nó đi, cô sẽ được trở về nhân gian.”
Tôi nhìn thứ dung dịch đậm đặc trong cái bình đó, do dự nhận lấy nhưng cuối cùng vẫn không dám uống.
Tài xế nhìn thấy tôi chần chừ, hối thúc tôi: “Cô nhanh lên đi chứ!”
Bình luận
Bình luận Facebook