Tiếng kèn sáo cứ xoáy sâu vào tai tôi, điểm xuyết bởi những tiếng nức nở mơ hồ như có như không. Tôi bịt ch/ặt tai, tự nhủ lòng đừng nghe thêm nữa.
Không biết bao lâu sau, tiếng kèn đột ngột im bặt. Thay vào đó là tiếng thét k/inh h/oàng x/é toang màn đêm tĩnh mịch.
"Á... á... aaaa!" H/ồn vía lên mây, tôi bật dậy ngồi thừ người. Giọng ấy... sao giống Tiểu Viên thế?
Tiếng thét rền rĩ suốt hơn phút đồng hồ mới nhạt dần rồi tắt hẳn. Kỳ lạ thay, chẳng ai thò đầu ra xem xét. Tôi nằm vật ra giường, tim đ/ập thình thịch.
Nửa đêm về sáng, tiếng "thình thịch" như d/ao ch/ặt thịt vang lên đều đều. Toàn thân tôi co quắp, tai vểnh lên nghe ngóng. Mãi lâu sau, âm thanh rùng rợn ấy mới chấm dứt.
Đúng lúc ấy, cửa sổ khẽ rung lên tiếng "cạch cạch" như móng tay dài gõ nhẹ.
[Nghe tiếng động ngoài cửa sổ, đừng mở vì có thể chỉ là gió thôi]
Tôi mặt tái mét, cuộn tròn trong chăn.
"Tiểu Ninh, là chị đây." Giọng Tiểu Viên vọng qua ô kính, "Chị trốn được rồi, phát hiện bí mật của Hắc Đại Nhân. Bố lừa cả chị em mình. Em cũng bị mẹ gạt đấy, chúng ta cùng trốn đi thôi!"
Tôi bưng ch/ặt tai. L/ừa đ/ảo!
Tiểu Viên đã gặp nạn rồi. Thứ đứng ngoài kia không thể là chị ấy được. Giọng nói vẫn lảm nhảm rất lâu, tôi không dám đáp lời.
Trời hừng sáng, tiếng gà gáy vang lên. Âm thanh m/a quái mới chịu biến mất. Đợi đến khi nắng rọi đầy phòng, tôi mới dám hé cửa sổ. Trên bệ cửa, hai vết tay đen kịt in hằn lên như một lời đe dọa.
Tôi rùng mình thở gấp. Giá như đêm qua mở cửa, thì khống biết chuyện gì sẽ xảy ra?
Bình luận
Bình luận Facebook