Bàn mổ.
Cố Cảnh Trình nằm sấp ở đó với tư thế cực kỳ x/ấu hổ.
"Ái!!! Đau quá đ/au quá!!!"
"Không tiêm th/uốc tê mà cứ c/ắt sống à? Lương Y, cô đang gi/ận cá ch/ém thớt đấy!"
Tôi tức đến nỗi muốn khâu miệng hắn lại:
"Cố! Cảnh! Trình! Chưa châm kim mà đã la! Vừa sát trùng đã rống như trâu thế?!"
"Nhẹ... nhẹ tay với tôi đi Lương Y... giờ tôi yếu lắm rồi..."
Giọng hắn nghẹn ngào đầy thảm thiết,
"Tôi van cô... kiếp sau làm trâu ngựa trả ơn cô được không..."
Bác sĩ gây mê và trợ lý bên cạnh cố nén cười.
Tôi nghiến răng nghiến lợi:
"C/âm miệng! Dành sức mà lúc xuống bàn mổ hãy rống!"
Cuối cùng, ca mổ chính thức bắt đầu.
Cố Cảnh Trình đang nằm sấp đột nhiên khụt khịt mũi, ngơ ngác:
"Lương Y, sao có mùi thịt nướng thế? Đói quá..."
Tôi không ngẩng đầu:
"À, d/ao điện đang c/ắt trĩ cho anh đấy. Lát nữa c/ắt xong cho xem một chút? Lưu làm kỷ niệm?"
Vài giây im lặng.
Hắn rú lên thảm thiết như kẻ mất h/ồn:
"Lương Y... giờ... giờ cho tôi gây mê toàn thân được không? Cho tôi ch*t đi..."
Tôi cười nhạt:
"Có muốn bôi th/uốc tê lên miệng luôn không?"
Cố Cảnh Trình: "..."
Hắn nằm im thin thít, như con cá mắc cạn.
Chương 20
Chương 13
Chương 11
Chương 5
Chương 5
Chương 11
Chương 9
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook