Lời Chung Hồi kể (5)
Sau khi mẹ nói cho tôi biết sự thật, hy vọng bừng lên trong lòng tôi. Tinh thần tôi thay đổi hoàn toàn, trở nên tự tin, vui vẻ hơn và cũng chăm chỉ học tập hơn. Giáo viên và bạn bè đều nhận thấy sự thay đổi của tôi.
Thành tích học tập của tôi tiến bộ vượt bậc, kỳ thi đại học cũng đạt kết quả xuất sắc, cuối cùng tôi đậu vào chương trình cử nhân của một trường thuộc nhóm C9 trong nước. Ngành học là Kỹ thuật Sinh học.
Việc chọn ngành này đương nhiên có lý do riêng, tôi vẫn không yên tâm về cái hầm. Đó là hiện trường đầu tiên, bên trong còn lưu giữ quá nhiều bằng chứng.
Trong thời gian đại học, tôi giấu mẹ về quê hai lần, vào hầm thu thập mẫu đất và mảnh xươ/ng vụn đem về phân tích. Đất ngấm đầy m/áu, đào hai lớp đất vẫn thấy đen, mảnh xươ/ng dọn được rất nhiều nhưng vẫn còn sót lại. Mảnh đất này trung thực phản ánh những gì đã từng xảy ra trên đó.
Có lần mẹ về quê, nghe hàng xóm nói tôi đã một mình trở về. Bà rất tức gi/ận, bảo tôi lo việc của mình, đừng quan tâm đến cái hầm nữa. Bà nói trong đó không thể dọn sạch được, bà sẽ tìm cơ hội lấp cái hầm lại, bảo tôi yên tâm học hành.
Tôi nghĩ cũng chỉ có cách đó, lấp đi là tốt nhất. Và thực sự tôi cũng không thể về quê nhiều, không có sinh viên nào rảnh rỗi suốt ngày về quê, tôi về nhiều lần ngược lại sẽ gây chú ý.
Thế là tôi tạm gác lại.
Năm thứ tư đại học, do thành tích xuất sắc, tôi nhận được suất bảo lưu học lên cao học tại trường. Mẹ ủng hộ quyết định học cao học của tôi, nhưng bà khuyên tôi nên nộp đơn vào trường đại học nước ngoài.
Điều này không làm tôi ngạc nhiên, mẹ luôn có nguyện vọng ra nước ngoài và gửi gắm nguyện vọng đó vào tôi. Hồi nhỏ bà đã bảo tôi phải học hành chăm chỉ, thi đỗ đại học tốt, tốt nhất là còn được ra nước ngoài mở mang tầm mắt, như thế mới không uổng phí cuộc đời.
Tôi cũng thực sự muốn đi xa hơn để xem, nhưng tôi không yên tâm để mẹ một mình. Mẹ nói, bà không phải một mình. Bà lấy ra số tiền tiết kiệm nửa đời người đưa tôi, bảo tôi học hành tử tế, đừng lo lắng.
Người hướng dẫn của tôi cũng ủng hộ tôi đi du học.
Cuối cùng, tôi nộp đơn vào chương trình cao học của một trường đại học hàng đầu ở nước ngoài. Đúng như nguyện vọng của mẹ, tôi được nhìn thấy thế giới ngày càng rộng lớn hơn, bước đi ngày càng xa hơn.
Trước khi lên đường, mẹ chuẩn bị cho tôi một chiếc vali rất lớn, đủ loại đồ dùng sinh hoạt, thực phẩm đầy đủ, rất chu đáo. Ở sân bay, bà dặn đi dặn lại những điều cần lưu ý khi ra nước ngoài. Còn tôi cũng dặn đi dặn lại mẹ phải lấp cái hầm lại.
Mẹ nói sẽ làm.
Sắp đến giờ lên máy bay, phải qua an ninh nhanh, không còn nhiều thời gian để tạm biệt. Tôi nói, mẹ ơi, con vào đây nhé, đến nơi con sẽ gọi điện cho mẹ. Mẹ gật đầu, bảo tôi đi đường cẩn thận.
Tôi và mẹ nương tựa nhau hơn mười năm, đây là lần đầu tiên tôi rời nhà xa đến thế. Hồi nhỏ tôi thiếu cảm giác an toàn, luôn bám lấy mẹ không rời, sợ bà bỏ đi. Giờ đây tôi đã hơn hai mươi tuổi, có thể một mình lên đường đi xa, rời xa mẹ.
Tôi quay người hướng về cửa kiểm tra an ninh, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc phía sau. Quay đầu lại, tôi thấy mẹ đang khóc.
Chương 6
Chương 11
Chương 27
Chương 9
Chương 12
Chương 32
Chương 8
Chương 14
Bình luận
Bình luận Facebook