Nhưng không để ý nên ngại nói ra, đành phải răng chịu đựng, quầng thâm mắt rõ hẳn lên.
Giờ rồi, tắt luôn điều hòa, một giấc đã, nghĩ thôi thấy sướng không tả nổi.
Nghĩ bất giác thở dài cảm thán.
“Tối nay chắc sướng ch*t được.”
Nghe xong câu ong đ/ốt đứng phắt mắt không dám nhìn tôi, căng thẳng nhìn chằm chằm xuống đất.
“Vậy... Anh sinh cá nhân nhé.”
“Ừm, đi.” ý vẫy tay.
Dù giường dọn sẵn.
Nhưng không phải người thích nên định sẽ làm ấm chăn thêm một chút.
Bài tập thì sắp đến hạn nộp, còn một bài luận chuyên ngành nữa vẫn chưa viết, giờ đang nên định sẽ giải quyết nó trước.
Mở tính ra, lạch cạch.
Giang vừa ra khỏi nhà sinh xong, thấy đang học, mấp môi một cái, cùng không nói cả chỉ ngồi vào ghế của mình lướt TikTok.
Hình ấy tâm sự lướt video không yên, lúc thì rung lúc lại vò đầu, lúc lại bứt tay.
Thấy không phản ứng không nữa.
“Bây giờ ta bắt đi.”
“Hả?” ngơ ngác hỏi,”Bắt luôn bây giờ à?”
Câu hỏi của bắt luống cuống.
Rõ ràng là xuất nhưng sao Diệp còn mong đợi hơn vậy?
Cuối ấy cớ giải thích cho động của mình.
“Không phải học sớm sao… Hôm nay chũng ta nên bắt sớm đi, bởi vì… Anh phải vật vã đến khuya mới được.”
Giang nói nhỏ dần, nhưng vẫn nghe rõ.
Vật vã đến khuya mới được?
Ồ! hiểu rồi! ngủ.
Tội nghiệp quá.
“Thôi rồi.” gật đồng ý với yêu cầu của ấy, xuống đi, em sinh cá nhân.”
“Ừ.” đáp lời rồi ngoan ngoãn bước đến giường tôi, vén chăn xuống.
Anh ấy hơi căng thẳng, thẳng đơ, khuôn mặt nhỏ nhắn che một nửa bởi chiếc chăn đỏ, chỉ còn lại đôi mắt ửng hồng e lệ ngước nhìn tôi.
Giống cô mới nhà chồng vậy.
Tôi xoa xoa đầu, hơi ngại ngùng.
Bình luận
Bình luận Facebook