Về đến nhà, tôi y theo phương pháp nấu ăn bác b/án thịt dạy, cho kỷ tử, đảng sâm hầm chung với thịt thành nồi canh bổ dưỡng.
Muôn vàn ánh đèn tỏa sáng, Lý Nguy mở cửa về. Anh ném chùm chìa khóa lên kệ giày, hướng theo mùi thơm tìm vào bếp.
Thấy tôi đeo tạp dề bận rộn nấu nướng, Lý Nguy nhíu mày: “Trẻ con nấu nướng làm gì?”
Vừa nói, anh đã với tay gi/ật chiếc vá canh trong tay tôi. Tôi đẩy nhẹ người anh ra:
“Hồi ở bên kia, cháu cũng thường nấu ăn mà. Không đến nỗi bị bỏng đâu.”
“Chú đừng có đa sầu đa cảm.”
Lý Nguy bị tôi đẩy đến bồn rửa vò vò tay, cố ý vẩy nước b/ắn lên mặt tôi: “Ờ.”
Tôi lau vệt nước trên mặt, bưng nồi canh hầm lâu đặt lên bàn: “Thịt gì đây? Trông kỳ thế.”
Trước bàn ăn, Lý Nguy búng chiếc thìa sành khuấy khuấy tô canh.
“Thức bồi bổ cơ thể đấy ạ.”
Tôi cởi tạp dề để xuống ghế, bày đĩa rau xào cuối cùng lên bàn.
“Tôi hỏi đây là thịt gì.”
Lý Nguy nhắc lại, hếch mũi đẩy tô canh ra xa. Tôi hiểu, giống như uống th/uốc Bắc, dù tốt cho sức khỏe nhưng mùi vị khó chịu khiến người ta ngán ngẩm.
Tôi ngửi ngửi, lại còn nếm thử, tự cảm thấy hương vị khá ổn. Vốn dĩ tôi luôn tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.
“Cái bác ở chợ bảo đây là ngưu bảo, cháu nghĩ chắc ý nói là bảo vật của trâu, ăn vào sẽ khỏe mạnh như trâu.”
Tôi đẩy tô canh về phía anh: “Chú ăn đi.”
Nghe xong lời giải thích nghiêm túc của tôi, mặt Lý Nguy đờ đẫn như nuốt phải ruồi.
“Ngưu bảo?”
Anh đứng phắt dậy, thân hình cao lớn như bức tường chắn trước mặt tôi. Giọng nói pha lẫn gi/ận dỗi: “Diêu Tâm, cháu đang nghi ngờ năng lực của tôi à?”
Tôi không hiểu ý anh, bị cơn gi/ận bất ngờ làm cho sợ hãi. Tôi kéo tô canh về phía mình, lẩm bẩm: “Chú không ăn thì thôi, đằng nào cháu cũng chỉ hầm ba tiếng đồng hồ thôi mà.”
Nói xong, tôi không thèm nhìn anh, tự mình gắp rau ăn ngon lành.
Sau hồi lâu im lặng, Lý Nguy kéo ghế ầm ĩ, gương mặt đỏ gay:
“Đưa đây!”
“Không phải nói không ăn sao?”
“Thế không ăn thật thì cháu có vui nổi không?”
Lý Nguy khịt mũi chế nhạo. Tôi cười hì hục, hớn hở đặt tô canh trước mặt anh, ân cần mở nắp.
Canh đã ng/uội bớt. Lý Nguy nheo mắt, ngửa cổ uống ừng ực. Rồi đặt bát sứ xuống bàn cái rầm.
“Được chưa?”
Tôi thò cổ nhìn: “Thịt chưa ăn mà.”
“Diêu Tâm! Cháu đừng có quá đáng!”
Rõ ràng là muốn tốt cho anh. Thức khuya hút th/uốc suốt, lối sống này sao trường thọ được? Tôi buồn bã cúi gằm mặt.
“Không biết tối nay còn kịp làm bài tập không? Mai phải nộp rồi.”
Lý Nguy nén gi/ận, gắp mấy miếng thịt nhét vào miệng. Tôi xoa xoa tay hỏi vui vẻ:
“Ngon không ạ?”
Anh đáp:
“Từ nay cấm tiệt cháu nấu ăn cho tôi.”
“Sao được? Chú suốt ngày mì tôm, thiếu dinh dưỡng lắm.”
“Ăn mì có ch*t ai?”
“Được, vậy cháu cũng ăn mì ở trường vậy.”
Nắm đ/ấm anh đ/ập xuống bàn run run:
“Không phải chỉ là nấu ăn thôi sao? Tôi có thể học trên mạng, hoặc cháu dạy tôi.”
“Đề nghị này hay đấy ạ.”
Tôi nghĩ thầm, về sau khi bài vở nặng hơn, mình sẽ không có thời gian nấu cho anh ăn. Dạy anh biết nấu, anh sẽ không ch*t đói.
Chương 19.
Chương 17
Chương 17
Chương 20
Chương 12
Chương 7
Chương 7
Chương 21
Bình luận
Bình luận Facebook