Tơ duyên lệ quỷ

Chương 7

11/06/2024 21:02

“Hắn đi trước một bước, giở trò động vào th/uốc trị bệ/nh tim bẩm sinh của tôi”.

Tôi chịu không nổi mà khóc thút thít.

Những gia đình hào môn trước nay vẫn luôn xảy ra nhiều ân oán.

Nhưng nghĩ lại, tôi nghi hoặc hỏi:

“Còn chuyện sợi chỉ đỏ thì sao...”.

Đâu thể nào một người khi còn sống, tâm tâm niệm niệm luôn muốn điều tra rõ chân tướng, ch*t rồi lại biến thành kẻ n/ão chỉ có yêu đương, chỉ nghĩ đến việc kết hôn được?

Dương Điềm ra sức lắc đầu, bi thương tuyệt vọng:

“Đều là tại tên khốn đó!”.

“Sau khi tôi hóa thành lệ q/uỷ, hắn đã mời đến một đại sư, thấy không thể thu phục được tôi, liền dùng sợi chỉ minh hôn mê hoặc tâm trí tôi, muốn dùng cách này để người khác gánh họa thay mình”.

“Hắn còn trấn giữ h/ài c/ốt của tôi, luyện thành huyệt tụ tài, giúp hắn một đời vinh hoa phú quý”.

Tôi thảng thốt:

“Mệnh của cô phú quý, chỉ cần người hắn mời đến có bản lĩnh thật sự, tự nhiên sẽ nhìn ra được”.

Dương Điềm ngây ngô.

Thương Mộc ngơ ngác nhìn qua.

Tôi ho nhẹ một tiếng, rồi đổi chủ đề:

“Cho nên, như thế nào mới có thể giúp được cô?”.

Dương Điềm hai mắt sáng lên:

“Tôi muốn mọi người đào xươ/ng cốt của tôi ra, phá cái huyệt tụ tài đó đi!”.

“Nơi ch/ôn cất là tại ngọn núi này, nơi mà đại nhân đây chấp quản”.

Thương Mộc cau mày.

Rõ ràng là anh ta không mấy hài lòng nếu có người đào bới trên ngọn núi của mình.

Mặt tôi lộ vẻ lưỡng lự:

“Chuyện này... để một cô gái trẻ như tôi nửa đêm đi đào m/ộ thì có phải không được hay lắm không?”

Dương Điềm vội vàng.

Cô ấy muốn đến kéo tôi, nhưng thân hình như bị giữ lại.

Thương Mộc lạnh lùng cảnh cáo: “Ngoan ngoãn đứng yên”.

Không còn sự lựa chọn nào khác, cô ấy r/un r/ẩy giơ tay lên:

“Bọn họ vội vàng ch/ôn cất tôi, nhẫn vàng và đồ trang sức đeo trên tay đều chưa bị lấy đi”.

Tôi sờ mũi:

“Không phải chuyện tiền, đào x/á/c...”.

Dương Điềm âm thầm ngắt lời:

“Để đề phòng bất trắc, tôi đã lập di chúc”.

“Cùng với chứng cứ liên quan đến hắn và tay tài xế kia, tất cả được giấu trong chiếc trâm cài đầu không mấy bắt mắt”.

”Đem chứng cứ đệ trình lên cảnh sát thì có thể nhận được cổ phần của tập đoàn Dương Thị dưới danh nghĩa của tôi”.

Khuôn mặt cô ấy trở nên nghiêm túc, giơ hai ngón tay ra hiệu.

“Không nhiều, trị giá vừa đủ hai tỷ”.

Xem ra cô ấy vừa thông minh, vừa rất có lương tâm!

Cô ấy thật là, tôi khóc ch*t mất.

Tôi lập tức quay người rút điện thoại ra, xuống đơn đặt m/ua đầy đủ toàn bộ dụng cụ đào m/ộ.

Tôi ăn nói hùng h/ồn:

“Giúp đỡ chính nghĩa, không thể chối từ”.

Dương Điềm cảm động đến mức rưng rưng nước mắt:

“Cô An, cô đúng thật là người tốt”.

Tôi ý tứ gật đầu, “thâm tàng công dữ danh*”.

*thâm tàng công dữ danh: làm việc tốt không để lại tên

Thương Mộc: “...”.

Chỉ là, ảo thật đấy!

Danh sách chương

5 chương
13/06/2024 10:46
0
11/06/2024 20:20
0
11/06/2024 21:02
0
11/06/2024 21:01
0
10/06/2024 21:07
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận