Theo đ/á/nh giá trên một ứng dụng m/ua sắm nào đó, lượng khách ở đây luôn rất đông, sao vào lúc bảy giờ tối cuối tuần, nơi này lại ít người thế?
"Lượng khách trước của chúng tôi đã vào trong rồi." Ông chủ Tạ quay đầu lại, dường như biết tôi đang nghĩ gì: "Để đảm bảo trải nghiệm chơi cho mỗi lượt khách, khách chờ ở quầy lễ tân sẽ được chúng tôi dẫn đến những nơi khác nhau, từ lúc bước qua cánh cửa này, sẽ bước vào câu chuyện của nhà cổ họ Lâm chúng tôi."
Lúc anh ta nói, chuông gió trên xà cửa như bị gió lùa qua, đung đưa phát ra một tràng âm thanh trong trẻo.
Thành thật mà nói, trước đây tôi chưa bao giờ tin vào những thứ này.
Hồi ở quê, có một đạo sĩ nói rằng tôi có hỏa nhãn thấp, sẽ thấy những thứ người khác không thấy, cũng sẽ gặp phải những chuyện kỳ lạ. Nhưng có lẽ tôi cũng khá vô tư, gặp rồi cũng chẳng để tâm, miễn không phải là chạm mặt ch/ém nhau tung toé, tôi đều coi như không thấy, sống đến hai mươi lăm tuổi, ngoài Giang Duyệt, tôi thật sự chưa gặp một con m/a sống nào.
Nhưng đạo sĩ đó nói đúng, tôi thật sự có thể cảm nhận được những thứ mà người khác không cảm nhận được.
Ví dụ như bây giờ, tôi cảm thấy nơi này có một luồng khí quen thuộc.
Ở đây có m/a, và không chỉ một con.
Phản ứng bản năng của tôi là dẫn Giang Duyệt rời đi, nhưng Giang Duyệt lại như không nhận ra nguy hiểm gì, thậm chí cô ấy rất thích nơi này, tôi cảm thấy cô ấy đằng sau lưng tôi nhìn ngó trái phải, hào hứng đến mức chỉ muốn đi dạo vài vòng.
Tôi đang do dự, ông chủ Tạ bỗng quay đầu nhìn tôi, tay kẹp hai tấm bùa nền đen viền vàng, đưa cho tôi: "Quý khách muốn m/ua bùa đuổi m/a không? Ba mươi một tấm, đeo bùa này, m/a q/uỷ không dám đến gần đâu."
Tôi: ".................."
Giờ nhà m/a có nhiều nghiệp vụ mở rộng thật.
Tôi định từ chối, chợt thấy anh ta lại thong thả thu một tấm về: "Quên mất, vị khách kia không cần cái này."
Một luồng hơi lạnh lập tức từ lòng bàn chân dâng lên đỉnh đầu, tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, biểu cảm không thay đổi: "Ý gì?"
"Anh quá căng thẳng rồi." Ông chủ Tạ khẽ mỉm cười an ủi, chỉ ngay giây sau, anh ta chỉnh lại kính râm, hỏi như không chủ ý: "Nhưng, tôi cũng rất muốn hỏi, các người là do nhà m/a nào phái đến thăm dò tình hình vậy? Chỉ số sợ hãi mà nhân viên phi nhân loại của nhà cổ họ Lâm chúng tôi thu mỗi tháng đều đạt con số ấn tượng là chuyện rõ như ban ngày, thời gian làm việc mỗi ngày đều dưới tám tiếng, chế độ nghỉ luân phiên và bảo hiểm phúc lợi đầy đủ đều được sắp xếp, dù các người đưa ra giá trên trời, lại phái nhân viên phi nhân loại đến thuyết phục, họ cũng sẽ không đi theo các người đâu."
Tôi: "?"
Cái gì thế?
Giờ đến cả mấy nhân viên phi nhân loại cũng bắt đầu lao vào cuộc chiến tái tuyển dụng rồi hả??
Bình luận
Bình luận Facebook