Ngay trong đêm chuyển vào biệt viện, ta đã chui qua lỗ chó để leo vào phủ cũ thái tử được ngăn cách bởi một bức tường.
Khi ta đến chính viện, mẫu phi mặc lụa trắng đang quỳ trước Phật niệm kinh.
Ta đứng phía sau gọi bà nhưng bà không có phản ứng, ta bèn nói: "Mẫu phi gi/ận những năm này vẫn chưa đủ sao?"
Tiếng tràng hạt rơi xuống đất vang lên, cuối cùng bà cũng có phản ứng. Nhưng ta không nhìn thấy bà có biểu cảm gì, dù sao ta cũng đoán được chắc hẳn lúc này bà đang rất tức gi/ận.
Ta bước lên trước hai bước, tiếp tục lên tiếng: "Mẫu phi thật sự tin rằng phụ vương thái tử bị con khắc ch*t sao?"
"Sau khi ngươi sinh ra được ba năm thì tình hình sức khỏe của điện hạ dần dần tuột dốc, chưa đến một năm sau, cuối cùng từ trần trong tiệc sinh thần của ngươi." Mẫu phi nhặt tràng hạt lên để vào lòng, cắn ch/ặt răng, r/un r/ẩy nói tiếp: "Nếu biết sớm như này thì ngay từ đầu ta đã nên bóp ch*t ngươi trong trứng nước rồi."
Những lời nhẫn tâm như vậy không giống như người ngày ngày niệm Phật nói ra, càng không giống lời một mẫu thân nói với con gái ruột của mình.
Hoàng tổ phụ từng bảo ta đừng trách mẫu phi ta, ta thực sự không trách bà, bởi vì ta biết, bà là một người đáng thương.
Bà và phụ vương thái tử ta mới là thanh mai trúc mã chân chính, tình chàng ý thiếp, nhưng bà đã quá yêu phụ vương thái tử của ta đến mức đ/á/nh mất chính bản thân mình, song người đáng thương cũng có phần đáng trách.
Ta không quan tâm sự tà/n nh/ẫn trong lời nói của bà mà nói tiếp: "Mẫu phi, đã qua bao nhiêu năm rồi mà người vẫn chưa tỉnh ngộ hay sao? Phụ vương thái tử rõ ràng là trúng đ/ộc mà ch*t."
"Điều này là không thể!" Mẫu phi trừng mắt quay lại nhìn ta.
"Tại sao không thể được?" Ta hỏi.
"Tề vương thúc cũng đã ch*t rồi, mẫu phi chắc hẳn đã biết. Dấu hiệu trước khi ch*t của Tề vương thúc và của phụ vương thái tử năm đó giống y hệt nhau. Mẫu phi còn muốn lừa mình dối người bao lâu nữa?"
Bà sợ hãi quỳ ngồi trên đất, vẻ mặt không thể tin được.
Ta lắc đầu, phụ vương thái tử đã sủng ái bà quá mức, khiến bà giống như hoa đẹp trong lồng kính, phong ba bão táp gì cũng chưa từng trải qua. Năm đó, phủ thái tử rộng lớn như thế lại không có một vị trắc phi nào, ngay cả vị thiếp phòng duy nhất cũng là do hoàng tổ mẫu nhét vào vì phụ vương thái tử bao năm vẫn chưa có con.
Chắc hẳn cũng từ lúc đó, mẫu phi đã chán gh/ét ta. Bà gh/ét ta vì ta hại bà không được phụ vương thái tử đ/ộc sủng.
Bà gh/ét ta nhưng không dám gh/ét hoàng tổ mẫu. Đến cuối cùng, bất kể lý do gì bà đều đổ hết cảm giác chán gh/ét lên người ta. Bà vừa đáng thương vừa nực cười. Sao phủ thừa tướng lại dạy ra được một tiểu thư như bà nhỉ?
Hoặc có lẽ, cảm xúc chán gh/ét này cũng là một loại thức ăn tinh thần. Phu quân mà bà yêu nhất đã không còn, bà cần có một lý do khác để sống tiếp, lý do này chính là gh/ét ta.
Nếu như bà thật sự có khí khái thì khi đó đã đi theo phụ vương thái tử rồi. Nhưng không, bà cả ngày quỳ trước Phật, miệng tụng kinh đại từ đại bi, mà lại sống người không ra người, m/a không ra m/a.
(Khí khái: vẻ cứng cỏi cao thượng, không khuất phục ai)
Ta cuối cùng cũng nhìn rõ, bà gh/ét ta chẳng qua là tìm cho bản thân yếu đuối một lý do để sống mà thôi.
Ngữ khí của ta có chút mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc mẫu phi có thật sự yêu phụ vương thái tử không?"
Bà nửa nằm nửa ngồi trên đất, hai tay dùng sức nắm ch/ặt tà váy ta khóc lớn.
Ta đỡ bà dậy, kiên nhẫn dỗ: "Phải b/áo th/ù cho phụ vương thái tử."
Cuối cùng bà ngừng khóc, nhìn ta, trong mắt cuối cùng đã xuất hiện một tia sáng.
Bình luận
Bình luận Facebook